Chuyện xảy ra vào một tối chủ nhật. Tôi đang nấu ăn thì chị Hương – hàng xóm sát vách – ghé qua, vẻ mệt mỏi. Chị hơn tôi vài tuổi, sống một mình vì chồng đi làm xa, ít khi về.
Chị nói giọng yếu ớt:
“Em ơi, chị nhức đầu chóng mặt quá… mà không có ai cạo gió… Anh nhà em có rảnh không, sang giúp chị một chút được không?”
Tôi thoáng bất ngờ. Cũng ngại. Nhưng nghĩ chị ốm thật, không có ai thân, mà chồng tôi thì làm y sĩ quân y, cạo gió quen tay. Tôi quay sang hỏi anh. Anh nhìn tôi, thấy tôi gật đầu thì đi theo chị sang phòng.
10 phút, 15 phút trôi qua. Tôi bắt đầu thấy… kỳ kỳ.
Chị ốm thì cũng đâu cần lâu vậy?
Tôi giả vờ qua phòng hỏi mượn nước rửa chén. Cửa khép hờ, tôi gõ nhẹ.
Chồng tôi đang ngồi nghiêng người cạo gió cho chị. Chị mặc áo thun kéo xuống vai, tóc xõa, ánh đèn vàng làm không gian trở nên mờ ảo, thân mật đến… khó chịu.
Tôi lạnh người.
Tối hôm đó, khi anh về, tôi không nói gì. Nhưng trong lòng đã gợn sóng. Từ hôm đó trở đi, tôi bắt đầu để ý:
– Chị Hương cười tươi hẳn mỗi khi gặp chồng tôi.
– Có lần, chị gửi nhầm… một túi trái cây sang nhà “tặng anh”.
– Chồng tôi bỗng nhiên hay bấm điện thoại, khóa màn hình khi tôi tới gần.
Tôi rơi vào trạng thái nửa tin nửa ngờ. Nhiều đêm tôi thao thức, không biết mình có đang ghen tuông mù quáng, hay thật sự có gì đó mờ ám đang diễn ra.
Cho đến một hôm, tôi bắt gặp tin nhắn trong điện thoại chồng tôi:
“Em xin lỗi vì để anh cạo hôm đó. Em thấy có lỗi với chị ấy…”
Gửi từ… chị Hương.
Tôi giận run người. Nhưng chưa nói gì. Tôi chờ.
Hai hôm sau, chị Hương chủ động ghé sang. Gương mặt thẳng thắn, tay cầm hộp bánh.
“Chị biết em đang hiểu lầm. Hôm đó chị thật sự mệt. Nhưng sau đó, chị mới thấy không nên để đàn ông có vợ vào nhà mình. Dù trong sáng, nhưng dễ bị nghĩ xấu. Chị xin lỗi.”
Tôi nhìn chị. Lời nói thật lòng, ánh mắt không né tránh.
Tối đó, tôi ngồi nói chuyện với chồng. Anh thở dài:
“Anh biết em khó chịu. Nhưng anh không giấu gì cả. Mình sống gần nhau, đôi khi chỉ cần một chuyện nhỏ, cũng đủ để đánh mất niềm tin nếu mình không giữ cẩn thận.”
Từ sau chuyện đó, tôi rút ra một điều: Giữa vợ chồng, sự cho phép đôi khi còn quan trọng hơn hành động. Và giữa hàng xóm với nhau, khoảng cách lịch sự luôn là điều nên giữ, kể cả khi có ý tốt.