Tôi tên là Linh, năm nay 32 tuổi, làm nội trợ toàn thời gian suốt 6 năm kể từ khi lấy chồng – anh Trường. Sau khi sinh con, tôi chọn ở nhà chăm sóc gia đình để chồng yên tâm làm ăn. Những tưởng sự hy sinh đó sẽ được trân trọng, ai ngờ càng ngày anh càng xem thường tôi, nhất là khi công việc của anh gặp khó khăn.
Dạo gần đây, anh Trường thường xuyên cáu gắt, nói nặng lời, thậm chí hạ thấp tôi trước mặt người khác. Có hôm đang ăn cơm, chỉ vì tôi lỡ nấu món không hợp khẩu vị, anh buông một câu khiến tôi nghẹn họng:
— “Cô giỏi thì ra đường kiếm lấy thằng nào xem nó có thèm không! Mà thằng nào OK, tôi biếu nó luôn 10 triệu, gọi là phí chịu đựng!”
Câu nói vừa buông ra, không khí trên mâm cơm lạnh tanh. Có mặt hôm đó là Khánh – em họ ruột của chồng tôi, từ quê lên chơi mấy ngày. Cậu ấy mới ngoài 25 tuổi, hiền lành, ít nói, từ nhỏ vẫn gọi tôi là chị.
Nghe câu đó, Khánh đặt đũa xuống, nhíu mày nhìn anh Trường:
— “Anh nói thật chứ?”
Chồng tôi phá lên cười:
— “Thật chứ sao không? Ai dám rước cô ấy thì anh tặng luôn 10 triệu, chuyển khoản ngay!”
Tôi cúi gằm mặt, tủi thân không nói được lời nào. Nhưng Khánh lại đứng dậy, nhìn chồng tôi chằm chằm:
— “Thế thì… em xin nhận.”
Cả tôi và anh Trường đều sững người. Chồng tôi trợn mắt:
— “Cái gì cơ? Mày bị làm sao đấy?”
Khánh không cười:
— “Từ nhỏ tới lớn, em vẫn kính trọng chị Linh. Em biết chị lo cho gia đình này thế nào. Một người phụ nữ ở nhà chăm sóc chồng con không phải vì bất tài, mà vì chọn hy sinh. Anh thì ngược lại – coi thường cả tình nghĩa vợ chồng.”
Anh Trường á khẩu.
Khánh tiếp lời, chậm rãi nhưng đầy kiên quyết:
— “Nếu thật sự có ai đó cần 10 triệu để sống với chị Linh, thì em xin tình nguyện, dù không lấy một đồng.”
Tôi ngẩng lên, nhìn thấy đôi mắt nghiêm túc của Khánh, tim bỗng quặn thắt. Tôi không ngờ một cậu em họ – người mà tôi luôn nghĩ chỉ xem mình như chị dâu – lại sẵn lòng đứng ra bảo vệ mình trước cả người anh ruột của cậu ấy.
Chồng tôi giận run người, quát lớn:
— “Mày bị điên à? Mày thích nó thật đấy hả?”
Khánh không trả lời. Cậu ấy chỉ cúi đầu chào tôi, rồi bỏ về.
Còn tôi, cả đêm hôm ấy không ngủ nổi. Tôi không phải vì bối rối trước lời Khánh nói, mà vì quá đau lòng. Không phải vì Khánh “nhận lời”, mà vì người đáng ra phải bênh vực tôi – lại là người đẩy tôi xuống thấp nhất.
Ngày hôm sau, tôi dọn về nhà mẹ đẻ một thời gian. Chồng tôi không níu kéo. Anh ta vẫn nghĩ đó là chuyện nhỏ, rằng vài hôm tôi sẽ lại về. Nhưng lần này, tôi không chọn im lặng nữa.
Một tuần sau, tôi viết đơn ly hôn. Giao tận tay anh Trường kèm một lời nhắn:
— “Anh từng ra giá tôi mười triệu. Nhưng giá trị của một người vợ, một người mẹ… không phải cái giá để mặc cả. Tôi không cần ai phải nhận mình, nhưng cũng không để ai xem thường mình nữa.”
Anh Trường ban đầu không chịu ký. Nhưng sau đó, chính mẹ chồng – người chứng kiến sự việc từ đầu – lên tiếng:
— “Nó còn trẻ, đẹp, có thể làm lại cuộc đời. Còn con… nếu không biết giữ, thì đừng trách vì sao trắng tay.”
Sau ly hôn, tôi sống cùng con trai. Khánh không xuất hiện thêm lần nào nữa, nhưng tôi biết – cậu ấy đã giúp tôi thức tỉnh.
Không phải để tôi đến với Khánh, mà để tôi hiểu rằng: phụ nữ dù ở nhà hay đi làm, cũng xứng đáng được tôn trọng. Và không ai có quyền đặt giá trị của họ vào trò đùa cay độc.
Về phần chồng cũ tôi, sau này tôi nghe nói anh làm ăn thất bại, bạn bè dần xa lánh. Có lẽ anh cũng đã hiểu, thứ quý nhất mà anh từng có, không phải là 10 triệu… mà là một người từng vì anh mà hy sinh cả tuổi thanh xuân.