Chồng đi du lịch với b///ồ nh///í, vợ chuyển khoản cho 1 tỉ, kèm lời nhắn khiến anh cho/áng vá/ng, vội vã kéo vali về nhà ngay trong đêm…
Tôi và Minh đã bên nhau 8 năm. Hôn nhân của chúng tôi tưởng như bền chặt, nhưng rồi anh thay đổi. Anh thường xuyên vắng nhà, lấy lý do công tác, trong khi thật ra lại đi cùng một người phụ nữ khác. Tôi biết hết, nhưng chọn im lặng.
Đêm ấy, anh nhắn rằng đi công tác 3 ngày. Nhưng vài tiếng sau, trên mạng xã hội, hình ảnh anh cười vui vẻ ở resort cùng người khác đã phơi bày sự thật. Trái tim tôi nhói buốt, nhưng lần này tôi không khóc, cũng không gọi điện. Tôi chỉ mở ứng dụng ngân hàng, chuyển cho anh 1 tỉ đồng, kèm lời nhắn vỏn vẹn 3 chữ:
“Về mở tủ.”
Chỉ ít phút sau, điện thoại reo liên tục. Anh gọi hết lần này đến lần khác, nhưng tôi không bắt. Tôi biết, câu chữ ngắn ngủi ấy đủ khiến anh đứng ngồi không yên.
Nửa đêm, tiếng bánh xe vali lạch cạch ngoài cửa. Anh trở về, mặt tái nhợt, hoang mang tột độ. Vừa bước vào, anh hỏi dồn dập:
— “Em định làm gì? Tại sao lại gửi số tiền lớn như vậy? Và… trong tủ có gì?”
Tôi bình thản chỉ về phòng ngủ:
— “Anh cứ tự xem.”
Anh run rẩy mở tủ. Bên trong là tập giấy tờ tài sản, sổ tiết kiệm, và một lá thư tôi để sẵn. Trong thư, tôi viết:
“Đây là tất cả những gì chúng ta đã gây dựng. Giờ, em trả lại cho anh. Em chỉ giữ lại sự bình yên cho riêng mình. Cảm ơn anh vì đã cho em bài học để trưởng thành.”
Anh sững sờ, bàn tay run lên khi cầm lá thư. Ngồi sụp xuống ghế, anh thì thào:
— “Anh sai rồi… Anh không thể mất em. Anh tưởng em sẽ mãi ở đó, nhưng hóa ra em đã mạnh mẽ hơn anh nghĩ.”
Tôi nhìn anh, lòng không còn dậy sóng như trước. Tôi mỉm cười nhạt:
— “Anh hãy ở lại đêm nay. Còn ngày mai, em sẽ quyết định.”
Đêm ấy, lần đầu tiên trong hôn nhân, tôi là người nắm quyền lựa chọn. Và anh – người đàn ông từng tự tin đến vô tâm – ngồi đó, bất an đến tận cùng.