×
×

Đá//m t//ang vợ vừa được 3 ngày thì chồng làm lễ ăn hỏi với b///ồ tr/ẻ, ai dè lúc đang làm lễ vợ xuất hiện: “Em về chúc mừng anh đây”

Trời vừa dứt mưa, không khí nặng nề sau buổi tiễn biệt chị Minh vẫn còn phảng phất quanh con hẻm nhỏ. Ai cũng ngậm ngùi tiếc nuối cho người phụ nữ hiền lành, cả đời tận tụy vì chồng con. Người ta bảo chị gặp tai nạn khi đi công tác xa và không qua khỏi.

Thế nhưng, điều khiến hàng xóm sửng sốt hơn cả là… chỉ ba ngày sau khi chị Minh “được đưa đi”, anh Hòa – chồng chị – đã rình rang tổ chức lễ đính hôn với một cô gái trẻ hơn anh gần hai chục tuổi.

Tin ấy lan nhanh như gió. Cô gái tên là Vy, nhân viên làm cùng công ty với anh Hòa. Người dân xung quanh xì xào rằng, mối quan hệ của họ đã bắt đầu từ trước, nhưng chỉ đến khi chị Minh “vắng mặt”, mọi thứ mới được công khai.

Sáng hôm ấy, sân nhà được trang hoàng lộng lẫy. Dải băng đỏ, mâm quả kết hoa, tiếng nhạc vang vang. Người lạ, người quen đến dự, nhưng phần nhiều là vì hiếu kỳ hơn là chúc mừng.

Giữa lúc MC đang mời hai họ làm lễ, bất ngờ cánh cổng mở tung. Một người phụ nữ bước vào, dáng cao gầy, khoác chiếc áo dài trắng dính bùn đất. Tóc chị xõa dài, gương mặt nhợt nhạt, nhưng ánh mắt sáng đến kỳ lạ.

Không ai khác – chính là chị Minh.

Chị cất giọng, nhẹ như gió nhưng đủ khiến mọi người chết lặng:
“Tôi về chúc mừng anh đây.”

Chiếc ly trên tay một vị khách rơi xuống vỡ tan. Anh Hòa lùi lại, ánh mắt hoang mang tột độ. Cô Vy thì mặt tái mét, không dám ngẩng lên.

Chị Minh bước vào giữa sân, giọng bình thản nhưng rõ ràng:
“Anh bất ngờ lắm đúng không? Tôi cũng vậy. Chỉ ba ngày thôi, và anh đã kịp quên hết những gì chúng ta từng có.”

Anh Hòa lắp bắp định nói gì đó, nhưng cổ họng nghẹn cứng. Làm sao chị còn sống? Chính anh là người xác nhận tin chị gặp nạn, là người đưa “tro cốt” chị về thờ…

Chị Minh nhìn thẳng vào mắt chồng cũ, ánh mắt không còn oán trách, chỉ có nỗi buồn sâu thẳm:
“Tôi không mất như người ta nghĩ. Hôm ấy, tôi bị kẻ xấu lấy mất túi và giấy tờ. Người lái xe thay tôi… không may gặp nạn. Tôi được cứu sống nhưng tạm thời mất trí nhớ. Mãi đến hôm qua, tôi mới nhớ lại và quay về.”

Cả sân tiệc sững sờ. Nhiều ánh mắt nhìn nhau đầy bối rối.

Chị nói tiếp, chậm rãi:
“Tôi không quay về để tranh giành gì cả. Chỉ muốn nói lời chào. Kể từ giờ phút này, anh có thể sống thoải mái bên người mới. Tôi và con gái sẽ rời đi. Tôi sống – nhưng với anh, tôi hiểu mình đã không còn chỗ từ lâu rồi.”

Một người lớn tuổi trong họ nhà trai run giọng:
“Nếu cô còn sống, thì mọi thủ tục… có nên xem xét lại không?”

Chị Minh mỉm cười, lắc đầu:
“Tôi không muốn làm to chuyện. Mỗi người có quyền lựa chọn cách sống. Chỉ mong anh Hòa từ nay hãy chân thành hơn với người đi cùng mình, đừng để ai thêm tổn thương như tôi từng trải qua.”

Chị quay đi, tay nắm chặt tay bé An – cô con gái nhỏ của hai người – đang khóc nức nở. Hai mẹ con lặng lẽ bước ra cổng giữa ánh mắt ngỡ ngàng, xấu hổ và day dứt của cả buổi lễ.

Anh Hòa đứng đó, không đuổi theo, không nói một lời.

Người trong khu phố sau hôm đó vẫn chưa hết bàn tán. Có người thương cảm, có người trách móc. Nhưng ai cũng thừa nhận:
Chị Minh trở về không để làm loạn, không để níu kéo, mà để kết thúc một cách đầy bản lĩnh.

Một câu: “Tôi về chúc mừng anh đây”, nhẹ như không, nhưng đủ khiến một người đàn ông cả đời cũng không quên nổi.

Related Posts

Our Privacy policy

https://quangnam247.com - © 2025 News