Đi dự tiệc ở khách sạn 5 sao, chồng bảo vợ là ô s//in, khi vợ tháo khẩu trang mọi người liền á khẩu còn chồng â/n hậ//n tới cuối đời…
Bữa tiệc kỷ niệm 10 năm thành lập công ty chồng được tổ chức ở một khách sạn 5 sao nổi tiếng ngay trung tâm Sài Gòn. Là một người vợ, chị Mai cảm thấy vui lây với niềm hãnh diện của chồng. Anh Tuấn – chồng chị – là trưởng phòng kinh doanh, năm nay được chọn phát biểu trước toàn công ty. Nhưng có một điều chị không ngờ: anh không hề muốn chị đi cùng.
“Chỗ đó toàn người có địa vị, em đi lỡ lại quê mặt anh,” anh nói, ánh mắt lảng tránh.
Chị Mai khựng lại. “Em là vợ anh mà. Sao lại xấu hổ?”
“Em cũng biết mình không hợp với môi trường đó. Với lại… em đâu có váy áo gì phù hợp.”
Chị im lặng. Đúng là chị không có gì nổi bật: dáng người nhỏ nhắn, nước da rám nắng vì thường xuyên phơi đồ, dọn dẹp nhà cửa. Suốt mười mấy năm ở nhà chăm con, chị đã quen với quần áo giản dị và không son phấn.
Tối hôm đó, chị quyết định vẫn đến. Không phải để phá rối, mà để hiểu xem tại sao chồng mình lại thay đổi đến vậy.
Chị mượn một chiếc váy xanh cổ điển từ người bạn cũ – dáng váy đơn giản, nhưng màu xanh biển thanh nhã khiến chị trông nổi bật một cách nhẹ nhàng. Trang điểm nhẹ và đeo khẩu trang, chị bước vào khách sạn với trái tim đập mạnh vì hồi hộp.
Từ xa, chị thấy anh Tuấn đang đứng cạnh sếp lớn, cùng vài đồng nghiệp ăn mặc bảnh bao. Bất ngờ, một cô gái trẻ đẹp trong nhóm lên tiếng:
– “Anh Tuấn, ai kia? Sao nhìn quen mà lạ?”
Anh Tuấn nhìn theo ánh mắt, thấy chị Mai đang lúng túng đứng ở lối vào. Gương mặt anh biến sắc chỉ trong tích tắc, nhưng anh nhanh chóng cười trừ:
– “À… osin nhà tôi đấy. Không biết ai cho cô ta theo tới đây…”
Cả nhóm phá lên cười. Có người trêu: “Trời, osin cũng biết chọn váy xanh xinh ghê ha!”
Người khác bĩu môi: “Làm gì có osin nào đi khách sạn 5 sao…”
Chị Mai đứng đó, tai ù đi vì sốc. Chị không thể tin người chồng từng nâng niu chị lại có thể nói ra những lời đó giữa chốn đông người.
Một giọt nước mắt lặng lẽ tràn khỏi mắt chị, nhưng chị kiên quyết bước tới. Khi chỉ còn cách vài bước, chị từ từ tháo khẩu trang.
Không ai nói gì trong vài giây đầu tiên.
Gương mặt chị – dù không trang điểm cầu kỳ – vẫn toát lên sự thanh tú, dịu dàng, và đặc biệt là đôi mắt đầy tự trọng. Một người đàn ông trong nhóm đồng nghiệp khẽ thốt:
– “Ơ… là chị Mai phải không? Vợ anh Tuấn hồi đại học hả?”
Một người phụ nữ khác, ánh mắt ngỡ ngàng:
– “Chị từng làm người mẫu chụp ảnh ở Đà Lạt đúng không? Em nhớ hoài cái gương mặt đó luôn!”
Không khí trong nhóm đột nhiên im bặt. Tất cả ánh mắt chuyển hướng về phía anh Tuấn – người đang đứng như trời trồng, mặt đỏ bừng bừng. Sếp của anh khẽ chau mày:
– “Anh Tuấn, vợ anh đẹp và khí chất thế này, mà anh lại… nói là osin à?”
Chị Mai không nói gì, chỉ khẽ mỉm cười. Nụ cười đầy kiêu hãnh, nhưng cũng đầy đau lòng.
– “Tôi xin lỗi nếu sự có mặt của tôi khiến mọi người khó xử. Tôi chỉ đến để xem người chồng đầu ấp tay gối bao năm qua đã thay đổi như thế nào.”
Nói rồi, chị quay lưng bước đi. Mọi ánh mắt vẫn dõi theo dáng người nhỏ bé trong chiếc váy xanh thanh nhã ấy cho đến khi khuất hẳn sau cánh cửa lớn của khách sạn.
Vài ngày sau, anh Tuấn trở về nhà trong im lặng. Danh tiếng của anh ở công ty bị ảnh hưởng nghiêm trọng. Sếp không còn tin tưởng, đồng nghiệp thì nhìn anh với ánh mắt khinh bỉ. Nhưng thứ khiến anh mất mát nhất… là ánh nhìn của người vợ từng xem anh là tất cả.
Chị Mai không nổi giận, không khóc lóc, không trách móc. Chị chỉ lặng lẽ thu dọn vài món đồ cá nhân và gửi đơn ly hôn.
– “Tình yêu mà phải giấu giếm thì không còn là tình yêu nữa.”
Anh níu kéo, hối hận, thậm chí quỳ gối xin tha thứ. Nhưng chị chỉ lắc đầu.
– “Anh không mất tôi ở khách sạn hôm đó. Anh đã đánh mất tôi từ lúc xem thường tôi trước người khác.”
Một năm sau, trong buổi hội thảo về phụ nữ khởi nghiệp, anh Tuấn tình cờ thấy chị Mai trên sân khấu. Giờ đây, chị là giám đốc một thương hiệu thời trang thủ công dành cho phụ nữ nội trợ, với hàng trăm nhân công khắp cả nước.
Chị đứng đó – vẫn dáng người nhỏ bé, chiếc váy xanh đặc trưng, nụ cười dịu dàng – nhưng rực rỡ và tự tin hơn bao giờ hết.
Khán phòng vỗ tay không ngớt.
Còn anh – giữa đám đông ấy – chỉ biết lặng lẽ nhìn theo, tiếc nuối những điều anh từng không biết trân trọng.