Đưa ngư/ời tì/nh đi mua sắm trở về, vừa mở lồng bàn cơm vợ để phần, tôi ng/ã quỵ bật kh/óc…
Hải chưa bao giờ nghĩ mình là người đàn ông tệ bạc. Anh chỉ nghĩ đơn giản, vợ ở nhà lo cơm nước, còn anh đi làm, có thêm một người con gái bên ngoài để giải khuây, có sao đâu. Từ ngày quen Hương – cô nhân viên mới trong công ty, Hải bỗng thấy mình trẻ lại. Hương xinh đẹp, hay cười, giọng nói ngọt như rót mật. Cô chẳng bao giờ càm ràm như vợ anh, lúc nào cũng “dạ”, cũng tựa đầu vào vai anh bảo:
– Em chỉ cần anh thôi…
Hôm nay lĩnh lương, Hải đưa Hương đi trung tâm thương mại. Cô thử hết váy này tới túi kia. Anh đứng ngoài, tay cầm túi đồ, trong lòng lâng lâng tự hào vì có người tình trẻ đẹp. Ăn tối xong, anh đưa Hương về căn hộ cô thuê. Trước khi xuống xe, Hương ôm cổ anh hôn vội:
– Ngủ ngon, mai lại đón em nhé.
Hải lái xe về nhà trong tâm trạng khoan khoái. Anh nghĩ vợ chắc đã ngủ, lát vào chỉ cần tắm rửa rồi nghỉ. Thế nhưng vừa mở cửa bước vào, đập vào mắt anh là căn nhà tối om. Chỉ có ngọn đèn nhỏ trong bếp hắt ra, le lói. Hải bật đèn, tháo cà vạt, định đi rót cốc nước thì nhìn thấy lồng bàn đặt trên bàn ăn. Bên cạnh là một xấp giấy úp xuống.
Anh tiến lại gần, mở lồng bàn. Trên mâm cơm là bát canh cá chua, đĩa thịt rim, bát rau luộc, một bát cơm đầy. Hơi nóng đã nguội từ lâu, mỡ cá đóng váng, nhưng mọi thứ được xếp gọn gàng tươm tất. Hải khẽ nhíu mày, cầm xấp giấy bên cạnh lên. Trái tim anh như vỡ toang khi nhận ra đó là đơn ly hôn, cùng một mảnh giấy nhỏ vợ anh viết:
“Cơm em để phần anh. Ăn xong, ký giấy này nhé. Em không thể tiếp tục nữa. Em và con sẽ về nhà ngoại. Anh đừng tìm.”
Hải ngồi phịch xuống ghế. Tay anh run lên bần bật. Anh vội nhìn quanh. Phòng khách trống trơn. Phòng ngủ mở toang, tủ quần áo khuyết hẳn một nửa. Trên kệ trang điểm, mọi mỹ phẩm của vợ đã biến mất. Trái tim anh đập thình thịch, mắt hoa lên. Anh úp mặt xuống mâm cơm nguội, nước mắt chảy ra không kìm được.
Anh nhớ buổi sáng vợ còn dậy sớm, luộc sẵn rau, kho thịt, rửa sạch cá lóc để trưa nấu canh. Cô chỉ khẽ nói:
– Nay em hơi mệt, chiều anh về sớm ăn với em nhé.
Anh trả lời qua loa, đầu óc mải nghĩ tới tin nhắn Hương gửi rủ đi mua sắm. Giờ đây, từng món ăn vợ nấu vẫn còn đây, mà người đã đi mất. Bát canh cá chua bốc mùi tanh nhẹ, bát cơm khô cong nhưng gạo vẫn thơm. Anh cầm thìa, múc một miếng canh đưa lên miệng, vị chua lẫn vị mặn của nước mắt khiến anh nghẹn lại.
Trong đầu Hải hiện lên hình ảnh vợ anh – cô gái nhỏ nhắn, dịu dàng, đã theo anh về làm vợ từ khi hai bàn tay trắng. Ngày anh thất nghiệp, cô vẫn đi chợ mua cá khô về kho mặn, nhường hết phần ngon cho chồng. Ngày anh bị tai nạn, chính cô ở bệnh viện cả tháng chăm sóc từng thìa cháo muỗng nước. Còn anh, chỉ vì ham vui, đã quên mất ai mới là người thật sự yêu thương mình.
Anh cầm đơn ly hôn lên, đọc đi đọc lại hàng chữ ngắn ngủi. Từng câu như dao cứa vào tim. Anh chạy vào phòng ngủ, lật tung tủ quần áo, gọi điện nhưng điện thoại vợ tắt máy. Anh chạy ra ban công nhìn xuống, ánh đèn đường vàng vọt chiếu lên con ngõ nhỏ. Không còn bóng dáng vợ, chỉ còn lại anh và mâm cơm nguội ngắt.
Hải ngồi bệt xuống sàn bếp, dựa lưng vào tường, nước mắt chảy dài. Anh chưa từng nghĩ, ngày vợ rời đi sẽ lặng lẽ như thế. Không tiếng cãi vã, không lời trách móc, chỉ có bữa cơm và tờ giấy với mấy dòng chữ ngắn. Nhưng chính sự im lặng ấy lại khiến anh thấy đau đớn hơn vạn lần.
Đêm đó, Hải không ngủ. Anh ngồi bên mâm cơm, ăn hết từng miếng, dù vị cơm nguội chan đầy nước mắt mặn chát. Đó là bữa cơm cuối cùng vợ anh nấu cho anh. Một bữa cơm không chỉ để no bụng, mà để kết thúc tất cả. Kết thúc một mái nhà, một cuộc hôn nhân, và cả người vợ anh từng hứa sẽ bảo vệ suốt đời.