Đưa vợ đi si/nh, tôi ch/ết đứng khi bác sĩ đỡ cho vợ chính là người cũ tôi b//ỏ rơ///i lúc man/g b//ầu 6 tháng – cô ấy nói đúng 3 chữ khiến tôi r//ụng r//ời ch/ân t/ay…
Ngày vợ tôi chuyển dạ, tôi lái xe chở cô ấy đến bệnh viện trong trạng thái lo lắng tột độ. Tay cô ấy siết lấy tay tôi đến đỏ bầm, mồ hôi túa ra như tắm. Đây là con đầu lòng của chúng tôi – đứa trẻ mà tôi mong chờ suốt chín tháng qua. Tôi không ngờ khoảnh khắc thiêng liêng ấy lại mở ra một cánh cửa khác – dẫn tôi đối mặt với tội lỗi mà tôi tưởng mình đã chôn sâu dưới lớp bụi thời gian.
Khi y tá đẩy băng ca vợ tôi vào phòng sinh, tôi định đi theo thì bị chặn lại. Một nữ bác sĩ bước ra từ phòng chuẩn bị, tay đeo găng, mắt nhìn thẳng vào tôi.
Tôi chết sững.
Cô ấy – người phụ nữ đứng trước mặt tôi – là Nhã.
Nhã, người yêu cũ tôi từng bỏ rơi cách đây 7 năm. Người phụ nữ mà tôi quay lưng khi biết cô ấy mang thai ở tháng thứ sáu. Khi đó, tôi còn trẻ, chưa có sự nghiệp, chưa sẵn sàng làm cha. Tôi hoảng loạn, lạnh lùng dứt áo, chặn liên lạc, coi như chưa từng có gì xảy ra. Tôi cứ nghĩ thời gian sẽ xóa đi tất cả, và Nhã… sẽ biến mất khỏi cuộc đời tôi mãi mãi.
Nhưng hôm nay, ngay lúc vợ tôi đang vật vã vượt cạn, người đứng ở đầu bàn sinh lại chính là cô.
Tôi lắp bắp:
– Nhã…
Cô ấy không trả lời. Chỉ nhìn tôi một cái, sắc lạnh và bình tĩnh. Rồi quay sang y tá:
– Chuẩn bị ca mổ. Nhịp tim thai đang chậm.
Trước khi bước vào phòng sinh, cô ấy nhìn tôi thêm một lần. Ánh mắt không còn hằn học, không còn đau đớn. Chỉ bình thản… đến đáng sợ. Và cô ấy nói, nhẹ đến mức tôi phải căng tai ra mới nghe rõ:
– “Trả nghiệp rồi.”
Ba chữ. Nhẹ nhàng. Nhưng tôi như bị ai bóp nghẹt lồng ngực.
Tôi rụng rời. Chân tôi đứng không vững. Tôi ngồi sụp xuống ghế dài hành lang, mồ hôi lạnh túa ra. Trong đầu tôi tua lại như cuộn phim cũ: ánh mắt Nhã ngày ấy khi tôi bỏ đi, cái bụng tròn trịa cô cố che bằng chiếc áo khoác rộng thùng thình, giọng cô van nài:
– Đừng đi. Con anh mà…
Tôi đã bỏ ngoài tai. Tôi chọn đường dễ, quay lưng, để lại cô ấy với tất cả tổn thương. Tôi chẳng biết cô sinh chưa, giữ được đứa bé không, sống ra sao. Tôi chưa từng hỏi.
Đến hôm nay, khi cô đứng đó, đĩnh đạc trong bộ blouse trắng, tay vẫn đang cứu lấy sinh mạng con tôi, thì tôi mới hiểu: có những vết thương người ta không cần trả thù. Họ chỉ chờ khoảnh khắc bạn cúi đầu.
Khoảng hơn một tiếng sau, cô y tá đi ra thông báo:
– Mẹ tròn con vuông rồi anh nhé.
Tôi thở phào, chạy vào phòng hồi sức. Vợ tôi đang nằm mệt nhoài, nhưng vẫn cố mỉm cười:
– Con giống anh lắm… mắt một mí, môi chúm chím…
Tôi run tay chạm vào má vợ, nhưng đầu óc vẫn ong ong hình ảnh người bác sĩ vừa rồi.
Tôi định tìm Nhã, để nói một lời xin lỗi, nhưng cô đã rời khỏi ca trực. Chỉ còn lại một y tá nhìn tôi rồi hỏi nhỏ:
– Anh quen bác sĩ Nhã hả?
Tôi im lặng.
– Hồi xưa chị ấy khó khăn lắm mới giữ được con, mà đứa bé mất sau sinh… nghe nói do suy thai tháng thứ 8. Nhưng chị ấy vẫn cố học tiếp ngành y, bảo: “Mình không giữ được con mình thì ít nhất sau này giúp được con người khác.”
Tôi chết lặng.
Tôi không biết phải đối mặt với sự thật đó thế nào. Thì ra, đứa bé tôi từng quay lưng chính là đứa trẻ không bao giờ được thấy ánh mặt trời. Và mẹ nó, thay vì oán hận, lại chọn tiếp tục sống, tiếp tục cứu những sinh linh khác… kể cả con tôi.
Tôi về nhà, ôm con vào lòng mà nước mắt trào ra. Mỗi lần con khóc, tôi lại nghĩ đến đứa trẻ chưa kịp thành hình đủ tháng trong bụng Nhã. Mỗi lần nghe tiếng vợ ru con ngủ, tôi lại nhớ ánh mắt dằn sâu nỗi đau nhưng đầy bình thản của người phụ nữ ấy.
Ba chữ “trả nghiệp rồi” – không phải là lời nguyền rủa. Đó là sự kết thúc. Là dấu chấm hết cho quá khứ tồi tệ mà tôi đã tạo ra. Và cũng là bắt đầu cho một chương mới, nơi tôi phải học cách sống tử tế, biết ơn – và gánh vác hậu quả của mình, dù có muộn màng.