Khi//nh vợ h///ôi h//ám, chồng chạy theo nh///ân tì///nh n//óng bỏ//ng, để rồi phải r/un r/ẩy ti/ếc nu/ối nhìn vợ cũ l//ột x///ác mặc váy cưới — b//ất ng///ờ hơn khi biết chú rể chính là…
Ngày Dung bước vào nhà Hưng làm dâu, cô mới chỉ là một cô gái quê với nước da rám nắng, giọng nói mộc mạc và đôi bàn tay chai sạn vì ruộng đồng. Cô yêu Hưng bằng tất cả sự chân thành, luôn hết lòng chăm lo cho gia đình. Nhưng tình yêu ấy, theo năm tháng, lại trở nên vô hình trong mắt Hưng – một người đàn ông ngày càng thành đạt và quen với vẻ hào nhoáng của thành phố.
Ban đầu, Hưng còn dịu dàng, còn nắm tay cô trong những ngày mưa lạnh. Nhưng từ khi anh được đề bạt lên chức, có xe riêng đưa đón, cuộc sống của anh như bước sang một thế giới khác. Còn Dung – với áo bà ba, mái tóc búi gọn, mùi mồ hôi sau giờ tan chợ – bỗng trở thành điều anh né tránh.
“Em không biết chăm sóc bản thân à? Nhìn em kìa, có khác gì giúp việc không?” – Hưng lạnh lùng buông lời một tối khi Dung vừa về từ chợ đầu mối, tay xách nặng thịt cá, người ướt nhẹp vì mưa.
Dung cười buồn. Cô không trả lời. Cô chỉ biết ngày ngày tảo tần nuôi con, vun vén gia đình, tin rằng tình yêu thật sự sẽ vượt qua mọi khoảng cách.
Nhưng cô đã lầm.
Hưng ngoại tình. Nhân tình là Thảo – cô đồng nghiệp xinh đẹp, trẻ trung, luôn son môi đỏ rực và thơm ngát mùi nước hoa Pháp. Họ công khai tay trong tay dự tiệc, thậm chí không ngại khoe ảnh tình cảm trên mạng xã hội. Dung im lặng. Mọi người trách cô cam chịu. Nhưng cô biết, khi người đàn ông đã rời tim mình để đi về một nơi khác, níu kéo chỉ là vô ích.
Một ngày, Hưng đưa đơn ly hôn.
“Anh chán sống cùng một người vợ cục mịch, thiếu sức sống. Anh cần một người phụ nữ hợp với vị trí của anh.”
Dung ký đơn mà không rơi một giọt nước mắt. Cô chỉ nói:
“Cảm ơn anh đã giải thoát. Em cũng cần tìm lại chính mình.”
Từ sau ly hôn, Dung biến mất khỏi tầm mắt Hưng. Không ai biết cô đi đâu, làm gì. Mạng xã hội của cô trống trơn. Mấy người hàng xóm chỉ xì xào rằng cô đưa con về quê sống một thời gian.
Ba năm sau…
Hưng bất ngờ nhận được tấm thiệp cưới mang tên “Nguyễn Thị Dung & Trần Minh Khoa”. Gương mặt anh sững lại khi đọc cái tên quen thuộc. Là Dung? Là… vợ cũ của anh?
Ban đầu, anh bật cười khẩy. “Ai mà cưới cô ta chứ?” Nhưng rồi lòng anh trỗi lên tò mò, xen lẫn hoài nghi. Anh quyết định đến dự, một phần vì muốn “xem thử”, phần khác vì không hiểu sao trong lòng lại có một nỗi bồn chồn mơ hồ.
Buổi tiệc được tổ chức tại một khách sạn sang trọng ở trung tâm thành phố. Hưng bước vào, ngỡ ngàng trước không gian đầm ấm, tinh tế, khác xa sự đơn giản mà Dung từng quen thuộc.
Và rồi… cô bước ra.
Dung mặc chiếc váy cưới trắng tinh khôi, mái tóc uốn nhẹ ôm gương mặt thanh tú. Cô trang điểm nhẹ nhàng, không quá lòe loẹt như Thảo – nhân tình cũ của anh – nhưng lại toát lên khí chất tự tin, dịu dàng và đầy kiêu hãnh. Những người xung quanh đều ngoái nhìn.
Còn Hưng – anh lặng người, miệng há hốc, mắt mở to. Tim anh đập loạn. Đây… là Dung sao? Người phụ nữ từng bị anh xem thường vì “quê mùa” giờ lột xác thành một phiên bản hoàn hảo đến mức khiến anh không thể rời mắt.
Khi chú rể tiến ra, Hưng chết lặng.
Đó là Trần Minh Khoa – giám đốc điều hành một tập đoàn công nghệ nổi tiếng, phong độ, lịch thiệp, từng xuất hiện trên trang bìa nhiều tạp chí tài chính.
Dung nhìn thấy Hưng. Cô mỉm cười, một nụ cười thanh thản, không hờn trách, không cay nghiệt.
Sau buổi lễ, Hưng cố bắt chuyện.
“Dung… em thay đổi nhiều quá. Anh không ngờ…”
“Có những điều phải đánh mất mới học được cách trân trọng, đúng không anh?” – Dung dịu dàng đáp. “Nhưng em không trách anh đâu. Nhờ có những năm tháng cũ, em mới biết mình xứng đáng với điều gì.”
Hưng muốn nói điều gì đó, muốn níu giữ một phần ký ức, nhưng mọi lời nói đều nghẹn lại. Anh chỉ biết nhìn theo bóng dáng cô bước đi bên chồng mới, tay trong tay, rạng rỡ.
Còn anh – đứng lại giữa hội trường, ánh mắt đục ngầu vì tiếc nuối. Thảo đã bỏ anh từ lâu sau khi thấy anh xuống dốc về tài chính. Căn nhà anh từng tự hào giờ cũng đang rao bán vì nợ nần.
Giây phút ấy, anh hiểu ra một điều:
Phụ nữ, khi được yêu thương đúng cách, sẽ nở rộ như một đóa hoa. Nhưng khi bị coi thường, họ cũng có thể trở thành một phiên bản rực rỡ hơn, mạnh mẽ hơn – và không còn cần sự hiện diện của người từng làm họ đau.