×
×

Mừng rỡ vì chồng cũ xin t/ái h/ôn, lúc anh quấn khăn từ phò/ng tắ/m bước ra, tôi t/ái m/ặt chạy đi…

Tôi và Tuấn ly hôn cách đây gần hai năm. Lý do rất đơn giản: anh quá lạnh lùng, vô tâm. Trong khi tôi là người phụ nữ nhạy cảm, mong manh và luôn khao khát được lắng nghe, được chia sẻ, thì anh lúc nào cũng im lặng, nhạt nhẽo. Mọi thứ trong hôn nhân chỉ như nghĩa vụ.

Ngày ly hôn, tôi đã khóc rất nhiều. Tôi từng nghĩ, có lẽ anh cũng đau lòng. Nhưng không, anh chỉ cầm tờ quyết định, ký tên rất nhanh rồi bỏ về trước. Tôi đứng giữa sân toà, nhìn theo bóng lưng anh khuất dần, cay đắng nhận ra: hóa ra tôi chẳng là gì trong lòng anh.

Thời gian sau đó, tôi cố gắng sống tốt, học thêm tiếng Anh, đi làm từ sáng đến tối. Nỗi nhớ anh cũng vơi dần theo tháng năm. Tôi tin, rồi mình sẽ gặp một người đàn ông khác, biết trân trọng tôi.

Thế nhưng, cách đây ba hôm, Tuấn bất ngờ nhắn tin hỏi thăm tôi. Ban đầu, tôi ngỡ anh chỉ hỏi xã giao, nhưng rồi anh bảo:

“Anh muốn gặp em. Anh muốn nói chuyện nghiêm túc.”

Tôi bối rối. Suốt đêm trằn trọc, tim đập nhanh khi nghĩ đến viễn cảnh anh muốn quay lại. Tôi từng thề không bao giờ quay lại với người đàn ông vô tâm ấy, nhưng… trái tim tôi vẫn yếu đuối, vẫn mong một ngày anh nhận ra giá trị của mình.

Anh hẹn tôi chiều nay, ở căn hộ cũ chúng tôi từng sống chung. Tôi đến sớm hơn hẹn, vì hồi hộp. Cửa không khoá. Tôi đẩy nhẹ bước vào. Căn hộ vẫn y như cũ, chỉ khác là thiếu hơi thở quen thuộc của hai vợ chồng.

Tôi ngồi xuống ghế sofa, hít thật sâu. Tiếng nước chảy từ phòng tắm vọng ra. Tôi khẽ mỉm cười. Có lẽ anh đang tắm, chỉnh tề rồi sẽ ra nói lời xin lỗi, xin tôi quay về.

Tôi nhìn quanh. Trên bàn vẫn đặt chiếc khung ảnh cưới cũ, dù tấm ảnh đã bị tháo ra. Tôi run run, siết chặt tay. Tôi tự hỏi, nếu anh xin tôi quay lại, liệu tôi có nên đồng ý không?

Tiếng nước ngừng. Cửa phòng tắm bật mở. Tôi ngẩng đầu lên.

Tim tôi như ngừng đập.

Tuấn bước ra, quấn chiếc khăn ngang hông, lau mái tóc ướt. Nhưng điều khiến tôi chết lặng không phải chỉ có anh. Sau lưng anh, một cô gái trẻ khác cũng quấn khăn tắm, tóc dài ướt sũng, ngượng ngùng nép vào vai anh. Cô ấy còn rất trẻ, có lẽ chỉ mới ngoài hai mươi.

Tôi ngồi đờ ra. Đôi mắt không rời khỏi hình ảnh ấy. Anh sững lại khi thấy tôi, đôi mắt hiện rõ sự bối rối. Anh lắp bắp:

“Ngọc… sao… em đến sớm vậy…”

Cô gái kia thì đỏ mặt, cúi gằm, lùi nhanh vào trong phòng ngủ.

Tim tôi đau nhói. Hoá ra, cuộc gặp này chẳng phải để nói lời yêu thương, chẳng phải để anh xin tôi quay về. Anh chỉ định… nói về thủ tục bán căn hộ này. Tôi đã đến sớm hơn dự định, phá hỏng kế hoạch riêng tư của anh.

Tôi đứng bật dậy, cơn đau khiến ngực tôi nghẹn lại. Tôi không thể thở nổi. Tôi bước nhanh ra cửa, tay run rẩy mở khoá. Sau lưng, tiếng anh gọi thất thanh:

“Ngọc! Nghe anh giải thích đã…!”

Nhưng tôi không ngoảnh lại. Tôi chạy thẳng ra thang máy, tim đập loạn. Nước mắt tôi tuôn không ngừng.

Ra đến sảnh, tôi dựa vào tường, siết chặt túi xách, gục đầu xuống. Tôi thấy mình ngu ngốc. Tôi mừng rỡ suốt mấy ngày, hy vọng vô cớ rằng anh vẫn còn yêu tôi. Hoá ra, trong khi tôi chờ mong một lời xin lỗi, anh lại đang vui vẻ bên người con gái khác.

Tôi bật cười giữa những giọt nước mắt mặn chát. Người qua lại nhìn tôi ái ngại, nhưng tôi chẳng quan tâm. Tôi rút điện thoại, nhắn cho mẹ một tin:

“Mẹ ơi, con ổn. Con sẽ về ăn cơm tối nay.”

Tôi ngẩng lên, hít một hơi thật sâu. Tôi biết, từ giây phút này, anh hoàn toàn biến mất khỏi trái tim tôi. Nỗi đau hôm nay sẽ trở thành sức mạnh. Tôi sẽ sống hạnh phúc, để không bao giờ phải mừng rỡ vì một người đàn ông không xứng đáng nữa.

Related Posts

Our Privacy policy

https://quangnam247.com - © 2025 News