×
×

Ph/át hiệ/n trong túi chồng có một thỏi son dùng dở, tôi âm thầm thêm vào đó 1 thứ, 2h sáng hôm sau cô bảo mẫu được đưa vào viện c//ấp cứ//u

Ph/át hiệ/n trong túi chồng có một thỏi son dùng dở, tôi âm thầm thêm vào đó 1 thứ, 2h sáng hôm sau cô bảo mẫu được đưa vào viện c//ấp cứ//u, b/í m/ật của chồng tôi cũng từ đó mà v/ỡ l/ở…

Tôi và Minh kết hôn được bảy năm. Bề ngoài, chúng tôi có một gia đình trọn vẹn: công việc ổn định, một cô con gái nhỏ ngoan ngoãn, và một căn nhà ngập tiếng cười. Nhưng có những vết nứt chỉ người trong cuộc mới cảm nhận rõ.

Dạo gần đây, Minh hay về muộn, lúc thì viện cớ họp, lúc thì tiếp khách. Tôi lờ mờ cảm thấy khoảng cách lớn dần, nhưng vẫn chọn im lặng. Cho đến một buổi chiều, khi dọn áo khoác cho anh, tôi phát hiện một thỏi son màu đỏ rượu nằm trong túi áo. Thỏi son đã dùng dở, đầu thỏi nham nhở như có người sử dụng thường xuyên.

Tim tôi đập mạnh. Tôi chưa từng mua loại son đó, cũng chưa bao giờ thấy Minh tặng tôi. Trong đầu tôi chỉ lóe lên một cái tên: Hồng – cô bảo mẫu trẻ trung mới đến làm việc vài tháng gần đây.

Đêm ấy, tôi trằn trọc mãi. Nỗi đau bị che giấu khiến tôi nghẹt thở, nhưng tôi không muốn làm ầm lên. Tôi cần một bằng chứng rõ ràng, để chính Minh phải đối diện. Và một ý nghĩ lóe sáng trong đầu: tôi biết Hồng bị dị ứng nặng với một số loại tinh dầu hoa. Tôi lặng lẽ nhỏ vài giọt vào thỏi son, rồi đặt nó trở lại túi áo chồng.

Những ngày sau, Minh càng trở nên lấm lét. Tôi giả vờ không biết gì, quan sát mọi hành động của anh. Rồi chuyện gì đến cũng đến.

Khoảng hai giờ sáng, chuông điện thoại vang lên dồn dập. Đầu dây bên kia là một giọng nói hoảng hốt:

– Chị ơi, cô Hồng đang phải nhập viện! Hình như cô ấy bị phản ứng dị ứng rất nặng!

Tôi lặng người. Bên cạnh, Minh nghe thấy liền hoảng hốt bật dậy, mặt cắt không còn giọt máu. Anh vội vàng mặc quần áo, chạy đi như người mất hồn. Tôi lặng lẽ đi theo.

Tại bệnh viện, cảnh tượng khiến tim tôi thắt lại. Hồng nằm trên giường, gương mặt sưng đỏ, hơi thở gấp gáp. Bác sĩ nói cô bị phản ứng dị ứng nghiêm trọng với mỹ phẩm. Trên bàn cạnh đó, thỏi son quen thuộc nằm chơ vơ, nắp vẫn mở.

Khoảnh khắc ấy, Minh như chết lặng. Anh lao đến, nắm tay Hồng, đôi mắt lo lắng xen lẫn hoảng sợ. Nhưng khi ánh mắt anh chạm phải tôi, anh sững người, lúng túng không thốt nổi lời nào.

Tôi bước đến, nhặt thỏi son lên. Giọng tôi bình thản nhưng lạnh lẽo:

– Vậy ra, đây chính là bí mật của anh?

Minh run rẩy, đôi môi mấp máy:

– Anh… anh xin lỗi… Anh không ngờ…

Anh ngồi sụp xuống ghế, đầu gục xuống như thể cả bầu trời vừa sụp đổ. Cả căn phòng chìm trong im lặng chỉ còn tiếng máy theo dõi nhịp tim kêu đều đặn.

Tôi không gào thét, không trách mắng, chỉ buông một câu:

– Sự thật không bao giờ được giấu dưới lớp son đỏ rực rỡ.

Minh khóc. Tôi chưa bao giờ thấy anh khóc như thế, những giọt nước mắt vừa ân hận, vừa tuyệt vọng. Anh xin tôi tha thứ, hứa sẽ chấm dứt tất cả, hứa sẽ làm lại từ đầu. Nhưng trái tim tôi khi ấy đã vỡ vụn.

Những ngày sau, Hồng hồi phục và rời đi, không nói một lời từ biệt. Căn nhà lại chỉ còn ba người – tôi, con gái và Minh. Nhưng khoảng cách vô hình không bao giờ có thể lấp đầy. Mỗi khi nhìn thấy Minh, tôi lại nhớ đến cảnh anh nắm tay Hồng trong bệnh viện, nhớ đến thỏi son đỏ loang lổ kia.

Tôi hiểu, tình yêu có thể tha thứ, nhưng niềm tin thì không. Và một khi đã mất, nó không thể quay lại nguyên vẹn như xưa.

Thỏi son nhỏ bé ấy đã khép lại một giai đoạn của đời tôi, đau đớn nhưng cũng tỉnh ngộ. Tôi chọn cách ra đi, mang theo con gái và bắt đầu lại từ đầu, dù biết con đường phía trước không dễ dàng.

Còn Minh, anh vẫn đứng đó, nhìn theo bóng tôi khuất dần, đôi mắt ngấn lệ. Có lẽ anh sẽ day dứt cả đời.

Related Posts

Our Privacy policy

https://quangnam247.com - © 2025 News