Ngày ly hôn, Hùng nhìn Thảo bằng ánh mắt khinh miệt. Anh ta nói trước tòa:
– Cô không xứng đáng làm vợ tôi. Suốt ngày chỉ biết ở nhà, không kiếm nổi đồng nào, vô dụng!
Thảo im lặng ký đơn. Nước mắt rơi, nhưng cô không van xin, không níu kéo. Sau khi ly hôn, Hùng nhanh chóng cưới người phụ nữ mới giàu có, làm quản lý siêu thị. Anh ta càng tự tin vào quyết định của mình.
Một năm sau, trong một lần lái ô tô đến trung tâm thương mại, Hùng tấp xe vào bãi giữ xe tầng hầm. Anh đưa vé cho bảo vệ thì bất chợt sững người. Người phụ nữ mặc đồng phục bảo vệ, tóc dài được buộc gọn phía sau lưng, gương mặt hơi gầy nhưng đường nét vẫn dịu dàng quen thuộc. Đó là Thảo.
Cô ngẩng lên, ánh mắt thoáng sững lại khi nhìn thấy Hùng, rồi nhanh chóng cúi đầu, đưa thẻ xe:
– Anh gửi xe ạ.
Hùng nhếch môi cười khẩy. Anh mở ví, rút tờ 500 nghìn đưa cho cô, giọng đầy bỡn cợt:
– Cầm lấy mà ăn sáng. À thôi, lấy luôn 1 triệu này đi, trông xe cả tháng chắc không bằng.
Thảo khẽ lắc đầu:
– Em không cần đâu anh. Đây là công việc của em.
Nhưng Hùng đã dúi tiền vào tay cô, rồ ga chạy vào. Trong gương chiếu hậu, anh thấy cô vẫn đứng yên, tay siết chặt tờ tiền, ánh mắt buồn bã.
Tối hôm đó, anh kể với vợ mới, giọng đầy kiêu ngạo:
– May mà anh bỏ nó, giờ chỉ đi trông xe, nhục thật.
Thời gian trôi nhanh. Ba năm sau, công ty của Hùng tham gia dự án xây dựng tòa nhà văn phòng cao cấp. Trong buổi lễ ký kết hợp tác, anh đến dự với tư cách nhà cung cấp vật liệu. Khi mọi người đang bàn bạc, một chiếc Mercedes đen bóng đỗ trước sảnh. Từ trong xe, người phụ nữ mặc vest trắng bước xuống.
Hùng há hốc mồm. Người phụ nữ ấy xõa mái tóc dài uốn nhẹ, gương mặt trang điểm nhẹ nhàng, thần thái tự tin và sang trọng. Đó chính là Thảo – vợ cũ của anh.
Cô đi tới, mỉm cười bắt tay từng người. Khi nhìn thấy Hùng, ánh mắt cô bình thản, chỉ nhẹ giọng:
– Chào anh Hùng. Lâu rồi không gặp.
– Em… em… – Hùng lắp bắp. – Em làm giám đốc ở đây à?
– Ừ, công ty xây dựng này là của gia đình em. Sau khi ly hôn, em về phụ bố mẹ, học thêm quản lý và tài chính. Giờ em tiếp quản luôn.
Cô nói xong, quay sang trao đổi với đối tác khác, để lại Hùng đứng chết lặng. Anh nhớ lại lần cuối cùng gặp cô ở bãi giữ xe, nhớ cảnh mình đưa cho cô 1 triệu đồng rồi vênh mặt bước đi. Anh nghĩ cô mãi mãi chỉ là một người phụ nữ yếu đuối, không có giá trị.
Trong buổi tiệc ký kết hôm ấy, Hùng ngồi im lặng. Thảo cười nói với mọi người, ánh mắt tự tin, nụ cười rạng rỡ khiến anh vừa ngưỡng mộ vừa đau nhói. Anh tự hỏi, phải chăng năm xưa anh đã quá kiêu ngạo, quá vội vàng ly hôn, để giờ phải chứng kiến người phụ nữ ấy tỏa sáng mà anh không bao giờ có thể chạm tới được nữa.
Trước khi ra về, anh len lén hỏi một nhân viên:
– Giám đốc Thảo… cô ấy có gia đình chưa?
Người kia cười đáp:
– Dạ chưa anh. Cô Thảo bận rộn điều hành công ty. Nhưng nghe nói có nhiều người theo đuổi lắm.
Hùng nhìn theo bóng Thảo bước lên xe Mercedes, mái tóc dài mềm mại buông nhẹ trên vai. Tim anh nhói lên. Anh chợt nhận ra, người phụ nữ mà anh từng coi thường, từng cho rằng “vô dụng”, nay đã trở thành giám đốc bản lĩnh và xinh đẹp. Còn anh, dù có vợ mới, xe sang, nhà đẹp, nhưng chưa bao giờ cảm thấy nhỏ bé, hèn kém và trống rỗng như lúc này.
Trong đầu anh vang lên giọng Thảo năm xưa, dịu dàng mà xa xôi:
– Em chẳng cần gì nhiều, chỉ cần anh thương em thôi…
Nhưng tất cả đã muộn. Anh chỉ có thể đứng nhìn từ xa, và cả đời này sẽ không bao giờ có lại được người phụ nữ ấy nữa.