Tâ/n h/ôn xong, mẹ chồng b/ắt bá/n đất hồi môn để tr/ả n/ợ cho nhà chồng, tôi đ/áp tr/ả khiến bà nghẹn lại…
Tôi tên Hạnh, năm nay 27 tuổi. Tôi lớn lên trong một gia đình đủ đầy ở miền Trung. Bố mẹ đều là giáo viên về hưu, dành dụm cả đời mới có được vài mảnh đất gần thị trấn. Ngày tôi lấy chồng, bố mẹ cho tôi mảnh đất 80m2 mặt đường làm quà cưới. Bố tôi nói:
“Con gái đi lấy chồng, có gì đứng tên mình mới an tâm. Sau này lỡ khó khăn, cũng còn chỗ mà dựa vào.”
Nghe bố nói, tôi chỉ cười, không nghĩ ngợi nhiều. Tôi tin chồng, tin gia đình chồng. Đám cưới của tôi và Minh – chồng tôi – diễn ra giản dị nhưng ấm cúng. Tôi chỉ mong cuộc sống bình yên.
Nhưng chỉ ba ngày sau đám cưới, khi tôi đang dọn dẹp trong bếp, mẹ chồng gọi tôi lên phòng khách. Giọng bà nghiêm khắc:
“Hạnh, ngồi xuống đây mẹ nói chuyện.”
Tôi vội vàng lau tay, rón rén ngồi xuống ghế. Mẹ chồng rót chén trà, đặt nhẹ xuống bàn, nhìn thẳng vào tôi:
“Nghe nói bố mẹ con cho con mảnh đất mặt đường làm quà cưới đúng không?”
Tôi gật đầu, tim đập nhanh.
Bà tiếp tục, giọng dứt khoát:
“Vậy thì tốt. Nhà này đang thiếu khoản 600 triệu, tiền chữa bệnh cho ba thằng Minh năm ngoái còn chưa trả xong. Giờ con sang tên đất qua tên Minh, rồi bán đi trả nợ cho gia đình. Làm dâu thì phải biết san sẻ gánh nặng.”
Tôi sững sờ. Tôi biết gia đình chồng từng vay mượn chữa bệnh cho ba chồng, nhưng tôi nghĩ đã trả xong từ tiền bán mảnh vườn sau nhà. Tôi nhìn sang Minh, mong anh lên tiếng. Nhưng anh chỉ cúi đầu im lặng, bàn tay siết chặt, không nhìn tôi.
Nước mắt tôi trào ra. Tôi hít sâu, giữ giọng bình tĩnh:
“Mẹ, mảnh đất đó bố mẹ con cho con đứng tên riêng, để sau này lỡ con sinh con, con còn có chỗ dựa nuôi con, phòng khi cần thiết…”
Chưa kịp nói hết câu, mẹ chồng đã đặt mạnh chén trà xuống bàn:
“Con dâu gì mà chỉ biết nghĩ cho mình! Đất nhà con cũng là đất của nhà này, vì con giờ là người trong nhà rồi. Con không bán, ai mẹ đòi? Con muốn nhìn cả nhà này khổ sở sao?”
Tôi lau nước mắt, ngẩng lên nhìn bà. Trong khoảnh khắc ấy, tôi thấy rõ sự cứng rắn trong ánh mắt mẹ chồng.
Tôi đứng dậy, giọng run run nhưng dứt khoát:
“Mẹ, con xin lỗi. Nhưng con không thể bán. Mảnh đất đó là công sức cả đời bố mẹ con dành dụm, không phải để trả nợ cho nhà chồng. Nếu cần, con sẽ làm thêm, phụ giúp trả dần, nhưng đất thì con không bán.”
Bà nhìn tôi chằm chằm, rồi nói chậm rãi:
“Con này ngang quá. Mẹ nuôi con ăn ở đây mà con dám từ chối lời mẹ hả?”
Tôi hít sâu, cố giữ bình tĩnh:
“Con không từ chối. Nhưng nếu mẹ ép con bán, con xin phép thu dọn đồ đạc, về lại nhà bố mẹ con. Con thà không làm tròn trách nhiệm dâu, còn hơn phụ công ơn dưỡng dục của bố mẹ ruột.”
Câu nói của tôi khiến không khí nặng nề hẳn. Mẹ chồng há miệng định nói gì đó, nhưng cuối cùng chỉ ngồi phịch xuống ghế, tay run run cầm chén trà. Minh vẫn ngồi im, gương mặt căng thẳng.
Tối hôm ấy, anh lên phòng, ngồi xuống bên tôi, giọng mệt mỏi:
“Anh xin lỗi. Anh không ngờ mẹ lại nói vậy. Nhưng em đừng về nhà ngoại. Ở lại với anh, anh sẽ tự lo trả nợ, em đừng bán đất.”
Tôi gật đầu, nước mắt rơi. Tôi hiểu anh kẹt giữa mẹ và vợ. Nhưng tôi cũng hiểu, nếu hôm nay tôi nhượng bộ, cả đời này tôi sẽ không giữ được thứ gì cho bản thân và con cái.
Hôm sau, mẹ chồng không nhắc lại chuyện bán đất nữa. Bà vẫn lạnh nhạt, nhưng tôi vẫn lễ phép chào hỏi, vẫn nấu ăn, dọn dẹp như một người con dâu bình thường.
Trong lòng tôi tự nhủ:
“Phụ nữ có thể nhẫn nhịn, nhưng không được mềm yếu. Có thể hiền, nhưng nhất định phải giữ lại cho mình một con đường lui.”