×
×

Vừa đu///ổi vợ con ra khỏi nhà thì t//ái m//ặt nghe cô ấy nói: “Đ////àn b///à có tiề//n, có con thì cần gì chồng tồ///i”

Tôi từng nghĩ mình là người đàn ông trụ cột, có quyền quyết định mọi thứ trong gia đình. Tôi từng nghĩ vợ tôi, Hiền – người phụ nữ hiền lành, ít nói và luôn nhún nhường – sẽ mãi ở đó, cam chịu và chấp nhận mọi điều tôi áp đặt.

Chúng tôi cưới nhau khi tôi mới bắt đầu kinh doanh còn cô ấy là giáo viên mầm non. Những ngày đầu, vợ chồng tay trắng gây dựng, Hiền vừa đi dạy, vừa chăm con, vừa hỗ trợ tôi sổ sách, hóa đơn. Nhưng khi công việc của tôi khấm khá hơn, tôi bắt đầu thay đổi. Tự mãn, cao ngạo, và quan trọng nhất – tôi dần quên mất người đã cùng mình vượt qua những năm tháng khó khăn nhất.

Tôi bắt đầu đi sớm về khuya, dần có những mối quan hệ ngoài luồng. Tôi không còn nhìn vợ với ánh mắt biết ơn như xưa, thay vào đó là sự chán chường, khó chịu mỗi khi cô ấy nói điều gì khiến tôi không hài lòng.

Hiền vẫn im lặng chịu đựng. Cho đến một buổi tối mưa gió, cô ấy mang cơm lên phòng làm việc cho tôi. Tôi gạt đi, cáu kỉnh:

– Em đừng làm phiền nữa được không? Chăm con cho tử tế đi, anh bận!

Cô ấy nhìn tôi, không nói gì, chỉ lặng lẽ quay đi. Tôi không biết, đó là lần cuối cùng cô ấy chủ động quan tâm tôi như thế.

Một tuần sau, trong lúc mẹ tôi đến chơi và phàn nàn đủ điều về vợ, tôi không kiềm được bực tức, lớn tiếng:

– Nếu cô cảm thấy sống ở đây là khổ sở vậy thì dọn đi đi. Nhà này tôi đứng tên, cô không thích thì cứ ra khỏi đây, tôi không giữ!

Hiền đứng lặng giữa phòng khách, con trai ba tuổi ôm chân mẹ ngơ ngác. Không một giọt nước mắt, cô ấy gật đầu, dắt con vào thu dọn đồ.

Tôi tưởng cô ấy sẽ khóc lóc, níu kéo. Nhưng không. Trước khi đi, cô ấy chỉ nhìn tôi, nói bằng giọng bình thản đến lạnh người:

– Đàn ông như anh, mất vợ con mà không biết tiếc, cũng chẳng đáng để tôi quay lại. Phụ nữ có tiền, có con rồi thì cần gì giữ một người chồng không xứng?

Tôi sững sờ. Câu nói ấy như gáo nước lạnh tạt vào mặt tôi.

Những ngày sau đó, căn nhà rộng thênh thang trở nên vắng lặng đến đáng sợ. Không còn tiếng con gọi ba, không còn tiếng bước chân quen thuộc của vợ nơi bếp. Tôi bắt đầu thấy nhớ, nhưng lại không đủ dũng khí để gọi.

Tôi vẫn nghĩ cô ấy sẽ sớm quay về. Nhưng rồi, tin tức về Hiền khiến tôi chết lặng. Cô ấy mở một trung tâm kỹ năng cho trẻ em, hoạt động rất tốt. Cô ấy – người phụ nữ từng lặng lẽ phía sau tôi – giờ đứng trên sân khấu tự tin chia sẻ kinh nghiệm, bên cạnh là con trai lớn nhanh và khỏe mạnh.

Bạn bè tôi ngỡ ngàng. Họ hỏi:
– Sao vợ mày giỏi thế mà trước giờ mày không biết trân trọng?

Tôi chẳng biết trả lời sao. Hóa ra, không phải cô ấy yếu đuối. Chỉ là khi còn bên tôi, cô ấy chọn cách nhún nhường vì nghĩ đến gia đình.

Một ngày, tôi tìm đến trung tâm của cô ấy. Không để gây chuyện. Chỉ để gặp con.

Con trai tôi chạy ra, gọi:
– Chú là ai vậy?

Tôi nghẹn lại. Còn Hiền, vẫn nhẹ nhàng bước đến, lịch sự mời tôi vào. Cô ấy giờ đây khác hẳn – tự tin, sắc sảo, không còn là người phụ nữ hay rơi nước mắt của ngày trước.

Tôi ngập ngừng:
– Anh… chỉ muốn gặp con một lát.

Cô ấy gật đầu:
– Được. Nhưng chỉ trong khuôn khổ cho phép. Từ giờ, những gì anh muốn làm – phải xuất phát từ sự tử tế, không còn quyền kiểm soát như xưa nữa đâu.

Tôi biết, mình đã đánh mất cô ấy thật rồi.

Tối hôm đó, tôi trở về căn nhà lạnh lẽo, mở tủ lôi ra chiếc áo khoác cũ của con trai mà vợ từng để lại. Mùi sữa thơm nhè nhẹ vẫn còn đó. Nhưng vòng tay nhỏ bé từng ôm lấy tôi mỗi tối… giờ đã không còn.

Người ta nói: mất đi rồi mới biết quý, là điều đau đớn nhất trong đời. Tôi – một người từng nghĩ mình nắm mọi quyền lực trong tay – giờ đây chỉ mong được gọi một tiếng: “Ba ơi!” từ con trai, và một ánh nhìn tha thứ từ người phụ nữ tôi từng đuổi khỏi nhà.

Nhưng có những sai lầm… không bao giờ còn cơ hội sửa chữa.

Related Posts

Our Privacy policy

https://quangnam247.com - © 2025 News