Chiều Mưa Hà Nội
Hà Nội chiều mưa, những giọt nước lấp loáng trên mặt đường như những mảnh ký ức vỡ vụn. Chiếc xe máy chở Linh và Phong lao vun vút qua dòng người tấp nập. Tiếng còi xe inh ỏi, ánh đèn pha loang loáng trong màn mưa. Rồi, một cú va chạm kinh hoàng xé toạc không gian. Tiếng kim loại va đập, tiếng hét, và thế giới của Linh chìm vào bóng tối.
Khi Linh tỉnh dậy trong bệnh viện, toàn thân đau nhức như bị nghiền nát. Nhưng nỗi đau thể xác chẳng là gì so với trái tim cô, khi bác sĩ nhẹ nhàng thông báo: Phong đã không qua khỏi. Phong – cậu bạn thân, người cô thầm yêu từ những ngày ngồi chung ghế nhà trường, giờ chỉ còn là một cái tên khắc sâu trong ký ức.
Những ngày sau đó, Linh như một cái bóng. Cô bỏ học, từ chối mọi lời an ủi, chỉ ôm lấy những kỷ vật của Phong: chiếc áo khoác cũ sờn vai, tấm ảnh hai đứa cười rạng rỡ dưới tán bàng. Mỗi đêm, cô ngồi bên cửa sổ, nhìn mưa rơi, tự hỏi liệu có điều gì cô có thể làm khác đi để giữ Phong ở lại.
Một ngày nọ, trong góc chợ đen ở ngoại ô Hà Nội, Linh bắt gặp một gã đàn ông bí ẩn. Hắn ngồi trong một gian hàng lụp xụp, trước mặt là một cỗ máy kỳ lạ, trông như một chiếc hộp kim loại cũ kỹ với những nút bấm và màn hình nhấp nháy. “Cỗ máy thời gian,” gã nói, giọng trầm lạnh. “Nó có thể đưa cô về quá khứ. Nhưng không phải ai cũng thay đổi được số phận.” Linh nhìn vào ánh mắt sâu thẳm của gã, không chút do dự. Cô dốc hết tiền, mang cỗ máy về.
Lần đầu tiên, Linh trở lại buổi chiều định mệnh. Mưa vẫn rơi, đường phố vẫn ồn ào. Cô hét lên, kéo tay Phong, cố ngăn cậu lên xe. Nhưng một chiếc ô tô từ đâu lao tới, và tai nạn vẫn xảy ra. Phong ngã xuống, máu loang trên mặt đường. Linh gào khóc, bấm nút quay lại.
Lần thứ hai, cô chọn một con đường khác, vắng vẻ hơn. Nhưng một chiếc xe tải bất ngờ mất lái, và Phong lại ra đi. Lần thứ ba, cô thuyết phục Phong ở nhà, nhưng một vụ nổ gas bất ngờ cướp đi mạng sống của cậu. Lần thứ tư, thứ năm, rồi vô số lần sau đó, dù Linh làm gì – phá hỏng chiếc xe, thay đổi lộ trình, hay thậm chí nhốt Phong trong phòng – tai nạn vẫn tìm đến cậu, như một lời nguyền không thể phá vỡ.
Mỗi lần thất bại, Linh lại già đi. Tóc cô điểm bạc, đôi tay run rẩy, sức lực cạn kiệt. Cô đọc đi đọc lại cuốn hướng dẫn của cỗ máy, tìm kiếm manh mối, nhưng chỉ thấy những dòng chữ vô nghĩa về năng lượng và thời không. Cô không bỏ cuộc. Năm tháng trôi qua, Linh trở thành một bà lão với mái tóc trắng xóa, nhưng đôi mắt vẫn cháy bỏng quyết tâm. Cô bấm nút quay về quá khứ, lần nữa, rồi lần nữa.
Đến một ngày, cơ thể Linh không chịu nổi. Cô ngã xuống sàn, hơi thở yếu ớt. Cỗ máy bên cạnh nhấp nháy lần cuối, màn hình mờ dần. Linh ra đi, mang theo câu hỏi chưa bao giờ có lời đáp: Tại sao cô không thể cứu Phong?
Sau khi Linh mất, một người lạ xuất hiện tại căn phòng nhỏ. Hắn lặng lẽ thu hồi cỗ máy, mở cuốn hướng dẫn ra trang cuối. Ở đó, có một dòng chữ nhỏ xíu, mờ nhạt đến mức gần như vô hình:
“Nếu sự tồn tại hiện giờ của bạn là kết quả của việc thay đổi quá khứ của một người khác, bạn sẽ không thể thay đổi quá khứ được nữa.”
Hóa ra, nhiều năm trước, trong một dòng thời gian khác, chính Phong từng đứng trước gã đàn ông bí ẩn ấy. Linh mới là người ra đi trong vụ tai nạn đầu tiên. Phong đã mua cỗ máy, đã liều mình quay về quá khứ, lần lượt thay đổi mọi thứ để cứu Linh. Cậu đã thử hàng trăm lần, mỗi lần là một vết cắt vào trái tim. Cuối cùng, Phong tìm ra một dòng thời gian nơi Linh sống sót. Nhưng cái giá là mạng sống của chính cậu.
Sự tồn tại của Linh là kết quả của sự hy sinh thầm lặng ấy. Thời gian, như một vòng tròn khép kín, không cho phép cô đảo ngược điều đã định. Phong đã trao cho cô cơ hội sống, còn cô, dù cố gắng đến tận cùng, chỉ có thể sống với ký ức về cậu – một tình yêu không bao giờ phai nhạt, giữa những cơn mưa Hà Nội.