Trong một ngôi nhà nhỏ ở ngoại ô Hà Nội, nơi những cây bàng già hòap bóng trước sân, Minh và Hương vừa chào đón con đầu lòng – một bé gái xinh xắn đặt tên là Ngọc. Hương, 26 tuổi, là một cô gái hiền lành, xuất thân từ một gia đình nông thôn nghèo khó. Minh, chồng cô, là kỹ sư xây dựng, tính tình kiệt nhưng ít nói. Hai người yêu nhau từ thời đại học, vượt qua bao khó khăn để đến với nhau. Tuy nhiên, niềm vui của đôi vợ chồng trẻ được phủ bóng bởi thái độ lạnh nhạt của bà Lan – mẹ Minh, mẹ chồng của Hương.
Bà Lan, một người phụ nữ phiền bụa ở tuổi 55, từ lâu đã không ưa Hương. Bà cho rằng Hương không xứng đáng với con trai mình, vì cô không có gia thế, không khéo léo, và đặc biệt, không biết “chiều” mẹ chồng như những cô gái khác ở xóm. Khi Hương mang thai, bà Lan càng tỏ ra khó chịu, thường xuyên so sánh cô với những người con dâu khác trong họ hàng. “Nhà người ta con dâu chăm chỉ, nấu nướng ngon, còn con Hương này chỉ biết ăn với ngủ,” bà hay nói, dù Hương luôn cố gắng làm tròn nguyên phận.
Khi Hương sinh con, bà Lan đồng ý ở lại chăm sóc con dâu trong tháng ở cữ – một phương tiện truyền thông mà bà cho rằng mình phải làm vì “nghĩa vụ”. Nhưng thay vì chăm sóc tận tình, bà Lan lại âm thầm hiện sự bất mãn qua những hành động nhỏ mà sắc bén như kiểu dáng dao.
Trong tuần đầu tiên sau sinh, Hương yếu ớt, chỉ nằm trên giường ôm con, cơ thể đau đớn và tinh thần mệt mỏi. Theo phong tục, bà Lan đảm nhận việc nấu cơm ở cữ cho con dâu. Nhưng thay vì chuẩn bị những bữa ăn đa dạng, bổ dưỡng, bà Lan cố gắng chỉ nấu một món duy nhất: chân giò hầm. Ngày nào cũng vậy, từ sáng đến tối, Hương chỉ được ăn chân giò hầm với cơm trắng, không rau, không cá, không bất kỳ món nào khác. Mùi chân giò, ban đầu còn thơm ngon, tăng trở thành nỗi ám ảnh với Hương. Cô cố gắng ăn để có sữa cho con, nhưng mỗi bữa cơm đều nặng nề trong lòng.
Hương không có tiếng ồn ào. Cô biết mẹ chồng không có lòng mình, và cô sợ rằng nếu rên rỉ, kiên cố sẽ càng lớn hơn. Cô chỉ yên lặng nhắn tin cho Minh, kể về cảm giác của mình, nhưng Minh bận rộn với công việc ở công trường xa nhà, chỉ an ủi qua loa: “Mẹ làm vậy chắc cũng có lý do, em cố chịu một chút.” Hương loa thanh, ôm con khóc thầm trong đêm, cảm thấy cô đơn giữa chính ngôi nhà của mình.
Bà Lan, trong lúc đó, đừng chỉ dừng lại việc nấu một món ăn. Bà thường xuyên bóng gió trước mặt hàng xóm: “Con dâu tôi kén ăn, chân giò hầm bổ sung thế mà còn chê!” Những lời này đến tai Hương, làm cô càng thêm tủ thân. Nhưng điều chăm sóc cơn đau nhất xin là thái độ thờ ơ của Minh. Cô hy vọng anh sẽ đứng ra bảo vệ mình, nhưng Minh chỉ im lặng, như thể không muốn làm phật lòng mẹ.
Đến ngày thứ bảy, Hương không thể nổi nữa. Trong một bữa ăn, khi bà Lan đặt bát chân giò hầm trước mặt cô, Hương run run lên tiếng: “Mẹ ơi, con cảm ơn mẹ chăm sóc con, nhưng con có thể ăn thêm chút rau hoặc cá được không ạ? Con ăn mãi một món, con sợ không đủ chất cho bé Ngọc.” Giọng Hương nhỏ nhẹ, nhưng bà Lan lập tức nổi giận. Bà đập tay xuống bàn, nói lớn: “Cô còn đòi hỏi à? Ngày xưa tôi ở cữ, có được ăn ngon thế này đâu! Cô không biết ơn thì thôi, còn chê bai!”
Minh, vừa đi làm về, chứng kiến toàn bộ cuộc tranh luận. Anh nhìn Hương, rồi nhìn mẹ, ánh mắt lưỡng tính. Hương quay hát chồng, hy vọng anh sẽ nói gì đó để bảo vệ cô, nhưng Minh chỉ khó đầu, nói: “ Bỏ, mẹ với Hương đừng cãi nhau nữa Chuyện nhỏ mà.” Hương bật, ôm con chạy vào phòng, đóng cửa lại. Cô cảm thấy như cả thế giới đang chống lại mình.
Đêm đó, trong căn hộ nhỏ, Hương viết một lá thư dài cho Minh. Cô kể về những ngày tháng ở cữ đầy tủ nhục, về cảm giác cô đơn khi không ai đứng về phía mình, và về nỗi lo sợ rằng cuộc hôn nhân này sẽ không thể tiếp tục nếu anh không thay đổi. Cô đặt lá thư trên bàn, định sáng hôm sau sẽ đưa cho Minh trước khi rời đi về nhà mẹ đẻ.
Sáng hôm sau, Minh thức dậy sớm hơn thường lệ. Anh tìm thấy lá thư của Hương trên bàn, đọc từng dòng, và lần đầu tiên anh nhận ra mình đã vô tâm đến mức nào. Anh không chạy vào phòng để xin lỗi Hương ngay, mà yên tĩnh làm một công việc mà không ai ngờ: anh gọi điện cho bác sĩ dinh dưỡng – một người cũ từ thời đại học – để hỏi về chế độ ăn cho phụ nữ sau sinh. Sau đó, anh lái xe ra chợ, mua rau xanh, cá tươi và những nguyên liệu cần thiết để chế biến những món ăn bổ dưỡng.
Khi bà Lan thức dậy, bà ngạc nhiên khi thấy Minh trong bếp, đang lúi húi nấu một mâm cơm đầy đủ: canh rau cải ngọt, cá kho tộ, trứng chiên và bát cháo yến mạch thơm lừng. Minh nhìn mẹ, giọng bình tĩnh nhưng cương quyết: “Mẹ, từ hôm nay, con sẽ nấu cơm cho Hương. Mẹ không cần phải vất vả nữa. Nhưng con muốn mẹ hiểu, Hương là vợ con, là mẹ của con gái con. Con không muốn cô ấy phải chịu thêm nữa.”
Bà Lan nhọn. Bà định phản đối, nhưng ánh mắt của Minh – lần đầu tiên cương nghị đến vậy – làm bà im lặng. Minh mang mâm cơm vào phòng cho Hương, ngồi xuống bên vợ, và nói: “Anh xin lỗi, Hương. Anh sai rồi. Từ giờ, anh sẽ không để em phải chịu ấm ức một mình nữa.” Hương ôm lấy Minh, khóc nức nở, nhưng lần này là vì hạnh phúc.
Điều bất ngờ hơn nữa là hành động của Minh đã đặt động bà Lan. Trong những ngày sau, bà bắt đầu nhìn lại bản thân. Bà nhớ về những ngày ở cữ của chính mình, khi bà cũng từng chịu đựng sự lạnh nhạt từ mẹ chồng cũ. Một buổi tối, bà Lan Yên tĩnh vào phòng Hương, đặt một bát chè đậu đỏ trước mặt cô, và nói: “Mẹ sai rồi, Hương. Mẹ không nên trút giận lên con. Mẹ chỉ… mẹ sợ mất thằng Minh. Nhưng giờ mẹ hiểu, con là người quan trọng với nó.” Lời xin lỗi của bà Lan, dù chậm, đã làm tan tường bức tường cách giữa hai người.
Từ đó, không khí trong gia đình tăng dần thay đổi. Minh trở thành người chồng chug hơn, thường xuyên dạy ăn cho Hương và cùng cô chăm sóc bé Ngọc. Bà Lan, dù vẫn giữ tính cách khắc phục, bắt đầu xử lý Hương như con gái. Bà học cách nấu những món ăn mới, thậm chí chí cùng hương đi chợ, trò chuyện về những chuyện nhỏ bé trong cuộc sống. Hương, từ một cô gái tủi thân và cô đơn, tìm thấy sự ấm áp trong chính ngôi nhà mà cô từng sợ hãi.
Câu chuyện lại với hình ảnh cả gia đình Xích Quần trong sân nhà, dưới tán cây bàng, cùng chơi đùa với bé Ngọc. Tiếng cười của cô bé vang lên, hòa cùng tiếng chim hót trên cành. Hương nhìn Minh, rồi nhìn bà Lan, xin thầm cảm ơn vì khoảnh khắc khắc này – khoảnh khắc mà cô biết rằng, dù hành trình có khó khăn đến đâu, tình yêu và sự thoải mái hiểu luôn có thể hàn gắn mọi vết thương.