×
×

Bà Lan không hỏi thêm, nhưng không khí trong phòng gư/ợng gạ/o, Linh biết, bà Lan đã ngh/i ng/ờ…

Trong một con hẻm nhỏ ở Sài Gòn, nơi những mái tôn sét sét kêu răng thưa mỗi khi trời mưa, Linh sống cùng mẹ trong căn nhà trọ chật hẹp. Mẹ cô, bà Hạnh, làm nghề bán vé số, từng ngày lê bước trên những con đường bụi bụi để kiếm từng đồng nuôi Linh không lớn. Linh, một cô gái 22 tuổi, có đôi mắt sáng và nụ cười ấm áp, nhưng trái tim cô càng nặng nề vì hoàn cảnh gia đình. Cô học giỏi, nhưng chỉ đủ tiền theo học một trường cao đẳng địa phương. Giấc mơ về một cuộc sống tốt đẹp hơn luôn cháy trong cô, như ngọn lửa nhỏ le lói giữa cơn gió lạnh.

Một ngày, Linh tình cờ gặp Tuấn tại một quán cà phê nhỏ. Tuấn, con trai duy nhất của một gia đình giàu có sở hữu chuỗi nhà hàng nổi tiếng, bị thu hút bởi vẻ ngoài dịu dàng và cách nói chuyện thông minh của Linh. Nhưng Linh biết, khoảng cách giữa cô và Tuấn không chỉ là tình cảm mà còn là hai thế giới hoàn toàn khác biệt. Để chạm tới trái tim Tuấn, Linh quyết định tạo ra một vỏ bọc hoàn hảo: cô tự nhận mình là tiểu thư của một trường quốc tế danh giá, con gái của một gia đình khác giả, đang học chuyên ngành quản trị kinh doanh ở nước ngoài. Lời nói dối bắt đầu từ những chi tiết nhỏ, nhưng tăng dần, nó trở thành một mạng lưới mà Linh tự giăng ra, cuốn cô vào vòng xoáy không lối thoát.

Linh bắt đầu chăm sóc cho vỏ bọc của mình. Cô mượn quần áo hiệu hiệu từ một người bạn làm trong cửa hàng thời trang, học cách nói chuyện của các tiểu thư qua những video trên mạng, và thậm chí chí tự học một ít tiếng Anh để bổ sung thêm phần thuyết phục. Mỗi lần hẹn hò với Tuấn, cô đều cẩn thận chọn những địa điểm sang trọng mà cô biết qua các bài viết trên mạng, giả vờ đó là nơi cô thường lui tới. Tuan, with left tim chân thành, không trượt có thể nghi ngờ. Anh bị cuốn hút bởi sự tự tin và kiến ​​thức của Linh, tin rằng cô là một cô gái hoàn hảo từ gia thế đến học thức.

Những buổi hẹn hò của họ tràn tiếng cười. Tuấn kể về những chuyến du lịch châu Âu, những bữa tiệc xa hoa của gia đình, còn Linh thì khéo léo bịa ra những câu chuyện về “trường quốc tế” của mình, về những bữa tiệc sinh nhật được tổ chức ở khách sạn năm sao, hay những lần đi du lịch cùng “gia đình”. Nhưng mỗi lần nói dối, Linh cảm thấy tim mình thắt lại. Cô yêu Tuấn, yêu chân thành và ấm áp của anh, nhưng cô sợ rằng nếu thực sự lộ ra, tất cả sẽ tan biến như bong bóng xà phòng.

Cao hứng của câu chuyện bắt đầu khi Tuấn ném ý muốn Linh ra mắt gia đình anh. “Mẹ anh rất muốn gặp em,” Tuấn nói, ánh mắt kiệt hy vọng. Linh mỉm cười đồng ý, nhưng trong lòng cô là một cơn bão. Làm sao cô có thể bước vào ngôi biệt thự sang trọng của gia đình Tuấn với đôi giày cũ kỹ và sự thật nghèo khó của mình? Cô biết, đây là cơ hội để tiến xa hơn trong mối quan hệ, nhưng cũng là nguy cơ tạo ra mọi thứ giảm dần.

Ngày ra mắt đến, Linh chuẩn bị kỹ lưỡng hơn bao giờ hết. Cô mượn một chiếc váy giá tiền, trang điểm nhẹ nhàng nhưng tinh tế, và tập luyện cách xử lý trước hoành hàng giờ. Khi bước vào ngôi biệt thự rộng lớn của gia đình Tuấn, Linh cảm thấy mình như đang bước vào một thế giới khác. Những bức tranh tranh tiền treo trên Tường, bộ bàn gỗ mun giải tinh tinh, và ánh mắt sắc son của bà Lan – mẹ Tuấn – khiến cô không chạy trốn.

Buổi diễn tối tối được chia sẻ hơn Linh tưởng. Bà Lan, một người phụ nữ quý phái nhưng lạnh lùng, đặt ra những câu hỏi lịch sự về gia đình và việc học của Linh. Cô trả lời trôi chảy, dựa vào những câu chuyện đã chuẩn bị sẵn. Tuấn nắm tay cô dưới bàn ầm ĩ, như muốn tiếp thêm sức mạnh. Nhưng rồi, khi bữa ăn gần kết thúc, bà Lan cưỡi cười và hỏi một câu tưởng chừng vô hại:

” Truyền học ở trường quốc tế nào nhỉ? Cô có một người thân là trưởng trường quốc tế BIS. Cháu có biết cô ấy không?”

Khoảng thời gian trôi đi liên tục. Linh cảm thấy máu trong người mình đông lại. Cô chưa bao giờ nghe đến cái tên BIS, nhưng cô biết, nếu trả lời sai, mọi thứ sẽ giảm xuống. Cô cố giữ bình tĩnh, tức cười và nói: “Dạ, cháu học ở một trường quốc tế nhỏ hơn, chắc không nổi tiếng bằng BIS ạ. Cháu học ở… trường Global Academy.”

Bà Lan gật đầu, nhưng ánh mắt bà sắc lạnh. “Global Academy? Nghe lạ quá. Ở đâu vậy cháu?”

Linh gắn bắp, cố gắng thiết bị ra một địa điểm, nhưng giọng cô run run. Tuấn nhìn cô, ánh mắt thoáng chút ngạc nhiên. Bà Lan không hỏi thêm, nhưng không có khí cụ trong phòng khao khát nên ngạt thở. Linh biết, bà Lan đã nghi ngờ.

Tối hôm đó, khi Linh trở về nhà trọ, cô nhận được tin nhắn từ Tuấn: “Linh, anh cần nói chuyện với em.” Trái tim cô như rơi xuống vực. Cô biết, khoảnh khắc giải quyết thực sự đã đến. Họ gặp nhau tại một công viên nhỏ, nơi ánh sáng đèn mờ nhạt chiếu lên kính gương mặt đầy lo lắng của Tuấn.

“Linh, em nói thật với anh đi. Em không học ở trường quốc tế, đúng không?” Tuấn hỏi, giọng trầm nhưng không giận dữ.

Linh bật đi. Cô kể hết mọi chuyện – về mẹ cô, về căn nhà trọ, về những lời nói dối cô dựng lên chỉ vì muốn xứng đáng với anh. Cô chờ đợi sự thất vọng, chia tay. Nhưng điều bất ngờ lại xảy ra. Tuấn không quay lại. Anh nắm tay cô, nhẹ nhàng nói:

“Anh không yêu em vì em là tiểu thư hay vì gia đình em. Anh yêu con người em, Linh. Nhưng anh thâm thương vì em không tin tưởng anh đủ để nói sự thật.”

Lời nói của Tuấn như một tuổi dao, nhưng cũng là một tia sáng. Linh nhận ra rằng, điều cô sợ mất không phải là Tuấn, mà là chính bản thân cô – bản thân thật sự mà cô dâu đã thấm dưới lớp vỏ bọc giả tạo.

Sau đêm đó, Linh quyết định sống thật với chính mình. Cô xin lỗi Tuấn và hứa sẽ không bao giờ nói dối nữa. Tuấn, dù vẫn còn chút mãnh liệt, đồng ý cho cả hai một cơ hội mới. Anh đưa Linh về nhà gặp mẹ mình một lần nữa, nhưng lần này, Linh không mặc Váy tiền hay giả giả là ai khác. Cô mặc chiếc áo sơ mi giản dị, kể về cuộc sống của mình, về mẹ cô, và về những ước mơ chân thành.

Bà Lan, dù ban đầu không hài lòng, tăng dần bị lay động bởi sự chân thành của Linh. Bà nói: “Cô không cần một nàng dâu giàu có. Cô chỉ cần một người yêu thương con trai cô thật lòng.” Linh bật khóc, cảm nhận được sự chấp nhận mà cô chưa từng mơ mộng tới.

Câu chuyện lại với hình ảnh Linh và Tuấn cùng nhau giúp mẹ Linh bán vé số trong một buổi chiều mưa. Linh không còn là “tiểu thư trường quốc tế”, nhưng cô đã tìm thấy điều quý giá hơn: tình yêu đích thực và lòng tự trọng. Trong cơn mưa lất nhẹ, nụ cười của cô sáng rực rỡ, như ngọn lửa nhỏ đã vượt qua cơn gió lạnh để khao cháy mạnh mẽ.

Related Posts

Our Privacy policy

https://quangnam247.com - © 2025 News