Lời mời bí ẩn
Tôi nhận được lá thư mời giữa một ngày mưa.
Người gửi là bà ngoại – Hoàng Thị Lệ, người phụ nữ giàu có nhưng kỳ lạ, sống ẩn dật trong căn biệt thự Hoa Giấy nằm trên đỉnh đồi Phượng Vỹ, một nơi hẻo lánh và gần như bị thế giới quên lãng.
Bà viết tay:
“Hà à, về đi con. Năm nay tới lượt con rồi.”
Tôi chết sững.
Tôi chưa từng gặp bà, chỉ nghe mẹ kể: “Đừng bao giờ về ngôi nhà đó. Ở đó… không phải ai cũng là người sống.”
Giờ mẹ đã mất. Tôi 28 tuổi, vừa thất nghiệp, vừa chia tay. Không còn gì ràng buộc. Lá thư ấy như một cánh cửa kỳ lạ đang mở ra.
Tôi quyết định về.
Biệt thự không tiếng người
Biệt thự Hoa Giấy nằm trên một đồi riêng biệt. Cổng sắt rỉ sét, hai bên mọc đầy hoa giấy đỏ thẫm, tua tủa như vết máu khô.
Người hầu mở cửa đón tôi là một cô gái trẻ tên Lành – da trắng xanh, mắt không hồn.
Cô nói rất nhỏ:
“Mời cô vào. Mọi người đang chờ.”
Bên trong là một đại sảnh âm u, ánh sáng hắt qua cửa kính màu. Trên bàn, sáu người họ hàng đang ngồi: cô Út, cậu Ba, chị họ Thanh, anh Minh, bà Loan và ông Quý – toàn những người tôi chưa từng gặp. Mỗi người đều mang vẻ mặt… gượng gạo, cảnh giác.
Vài phút sau, bà tôi xuất hiện – mái tóc bạc trắng, đôi mắt như xuyên qua người đối diện.
“Năm nay là năm cuối.
Hà à… con tới rồi. Giờ có thể bắt đầu.”
Bà đặt lên bàn một hộp gỗ cũ kỹ. Bên trong là bảy quân bài bằng xương, mỗi cái khắc tên một người.
Bà nói:
“Biệt thự này có lời nguyền. Mỗi năm, phải có một người chết để giữ ngôi nhà khỏi sụp đổ.
Ai rút trúng bài có dấu chấm máu – người đó sẽ bị chọn.”
Mọi người sững sờ. Nhưng không ai phản đối.
Chị Thanh thì thào:
“Chúng ta đã mất sáu người trong sáu năm. Năm nay… là năm cuối.”
Tôi hoang mang tột độ:
“Chuyện gì đang xảy ra? Tại sao không ai bỏ đi?!”
Bà tôi nhìn thẳng vào tôi:
“Vì nếu không thực hiện… cả họ sẽ chết.
Lời nguyền bắt đầu từ đời cụ tổ – người đã giết bảy gia nhân để chiếm căn nhà này từ một dòng tộc cổ. Dòng máu phải trả món nợ ấy.
Bảy người – bảy năm – bảy mạng.
Sáu người đã đi. Còn một.”
Không ai muốn rút. Nhưng cũng không ai dám từ chối.
Từng người một bước lên, lặng lẽ rút bài. Không ai dám lật xem.
Tôi là người thứ sáu. Khi cầm bài lên, tôi thấy lá của mình ấm và hơi ướt – như có máu rỉ ra.
Tôi siết chặt tay. Không dám nhìn.
Người cuối cùng là bà ngoại.
Bà rút, rồi từ tốn:
“Giờ thì mở.”
Tất cả đồng loạt lật quân bài.
Trên bài của anh Minh – là một dấu chấm đỏ đậm, loang như vết máu.
Mặt anh tái mét. Anh đứng bật dậy, la lớn:
“Không! Không thể! Tôi đã đổi bài với chị Thanh trước đó! Không thể là tôi!”
Không khí đặc quánh. Chị Thanh lùi lại.
Bà ngoại vẫn điềm tĩnh:
“Vậy ra… là đổi bài.”
Tôi ngước lên. Tim đập thình thịch.
“Nếu là chị Thanh rút trúng, mà Minh đổi bài… thì…”
Bà gật đầu:
“Người mang lá bài chết không phải là người rút.
Mà là người gian dối.”
Cả phòng lặng như tờ.
Chị Thanh bắt đầu co giật.
Miệng chị chảy máu. Mắt trợn lên.
Ba phút sau, chị gục xuống bàn – chết lặng.
Tang lễ được tổ chức chóng vánh. Không ai dám bàn tán.
Bà nói với tôi:
“Lời nguyền đã kết thúc. Con có thể rời khỏi đây.”
Tôi thu dọn hành lý. Nhưng tối đó, tôi nghe tiếng gõ nhẹ ba lần vào cửa phòng.
Tôi mở ra – không có ai.
Chỉ thấy một quân bài bằng xương đặt dưới chân.
Tôi nhặt lên. Lật lại.
Tên tôi. Và dấu máu.
Tôi chạy xuống tìm bà.
Bà đang đứng giữa sảnh, bình thản uống trà.
“Tại sao…? Con đã không đổi bài. Không gian dối. Con rút bình thường cơ mà?!”
Bà ngước lên, cười – nụ cười tôi sẽ không bao giờ quên:
“Vì con không phải là người bị chọn.
Nhưng con cũng không phải là người được tha.”
“Ngay từ đầu, con không phải người trong dòng họ. Mẹ con được gả vào, nhưng không mang dòng máu gốc.
Con – là người ngoài, nhưng… đã đặt chân vào.
Ai bước qua cửa biệt thự này… đều bị luật trói.”
Tôi gào lên:
“Vậy ai mới là người thứ bảy?!”
Bà bước tới, đặt tay lên vai tôi:
“Là ta.”
“Ta đã chết cách đây một năm. Cái xác con thấy – chỉ là phần còn lại bị lời nguyền giữ lại.
Ta cần một người thay ta giữ ngôi nhà…
Và bây giờ, chính con sẽ là người kế tiếp.”
Sàn nhà rung nhẹ. Hoa giấy rụng lả tả như mưa máu.
Tôi muốn chạy.
Nhưng chân không nhúc nhích được nữa.
Giờ đây, tôi là người giữ nhà.
Mỗi năm, tôi sẽ lại gửi một lá thư mới, cho một đứa cháu xa, một người lạ máu mủ hờ hững, để họ bước chân vào đây – tiếp tục vòng tròn.
Và ngồi nhìn họ rút quân bài – như tôi đã từng.