×
×

Bố bảo tôi đến nhận “gia tài” để lại cho riêng mình, nhưng với điều kiện: “Không được kể với mẹ con”. Khi tôi mở ra, tôi biết mình vừa cầm trên tay một t/ộ;/i l/ỗ/i 30 năm trước

Tôi tên là Phong, ba mươi hai tuổi, một kỹ sư xây dựng sống xa nhà, ở một thành phố nhộn nhịp cách quê hơn năm trăm cây số. Bố tôi, ông Tùng, là một người đàn ông khắc khổ, ít nói, cả đời làm nghề thợ mộc. Mẹ tôi, bà Hạnh, là giáo viên tiểu học đã nghỉ hưu, luôn dịu dàng nhưng có phần nghiêm khắc. Gia đình tôi bình dị, chẳng giàu sang, nhưng luôn ấm êm. Hay ít ra, tôi từng nghĩ vậy.

Một buổi chiều cuối thu, tôi nhận được cuộc gọi từ bố. Giọng ông yếu ớt, khác thường: “Phong, về quê ngay. Bố có thứ để lại cho con, gia tài riêng. Nhưng nhớ, không được kể với mẹ.” Tôi sững sờ. Bố tôi chẳng bao giờ nói gì hoa mỹ, càng không nhắc đến “gia tài”. Nhà tôi nghèo, lấy đâu ra thứ gì quý giá? Nhưng giọng ông khẩn thiết, như van xin, khiến tôi không thể chần chừ. Tôi xin nghỉ phép, lái xe về quê ngay trong đêm.

Về đến nhà, trời đã khuya. Mẹ đang ngủ, bố ngồi chờ tôi ở góc sân, bên chiếc bàn gỗ cũ ông tự đóng từ ba mươi năm trước. Dưới ánh trăng mờ, bố trông già nua hơn bao giờ hết, tóc bạc trắng, đôi tay run run cầm một chiếc hộp sắt rỉ sét. Ông đưa hộp cho tôi, dặn dò: “Mở nó khi chỉ có một mình. Đừng để mẹ con biết. Hứa với bố.” Tôi gật đầu, lòng đầy nghi hoặc. Bố nắm tay tôi, mắt ánh lên nỗi đau khó tả, rồi quay vào nhà, để lại tôi với chiếc hộp lạnh ngắt.

Tôi mang hộp về phòng riêng, khóa cửa, tim đập thình thịch. Bên trong là một xấp thư tay, một chiếc nhẫn bạc cũ, vài tấm ảnh đen trắng, và một cuốn nhật ký bìa da sờn rách. Tôi mở nhật ký, nét chữ của bố hiện ra, run rẩy nhưng rõ ràng. Trang đầu tiên khiến tôi lạnh sống lưng: “Nếu con đọc được, bố đã ra đi. Thứ này không phải tài sản, mà là tội lỗi bố chôn giấu ba mươi năm.”

Tôi đọc tiếp, từng dòng chữ như nhát dao. Ba mươi năm trước, bố không phải thợ mộc bình thường như ông kể. Ông từng là tài xế xe tải, làm việc cho một công ty vận chuyển. Một đêm mưa tầm tã, ông lái xe chở hàng qua đèo. Đường trơn, sương mù dày đặc, ông mệt mỏi sau ca làm dài. Trong một khoảnh khắc mất tập trung, xe tải của ông lao vào một chiếc xe hơi chở một gia đình ba người: một cặp vợ chồng trẻ và đứa con gái nhỏ. Chiếc xe hơi lật nhào xuống vực. Bố hoảng loạn, chạy xuống kiểm tra, nhưng chỉ cứu được đứa bé gái, còn cha mẹ nó đã chết tại chỗ. Sợ hãi, bố bỏ trốn khỏi hiện trường, mang theo đứa bé. Ông đưa nó đến trại trẻ mồ côi, nói dối rằng tìm thấy nó bên đường. Ông bỏ nghề tài xế, trở thành thợ mộc, sống cuộc đời lặng lẽ để chuộc lỗi.

Nhưng đó chưa phải tất cả. Cú twist bất ngờ khiến tôi chết lặng: Đứa bé gái ấy chính là chị gái tôi, Hương, người tôi luôn nghĩ là chị ruột. Bố nhận nuôi Hương từ trại trẻ mồ côi, giấu mẹ sự thật. Mẹ nghĩ Hương là con của một người họ hàng xa gửi nhờ. Bố viết: “Bố không thể để Hương lớn lên trong cô nhi viện, nhưng cũng không dám nói sự thật. Mẹ con sẽ không tha thứ nếu biết bố là kẻ gây ra tai nạn.” Chiếc nhẫn bạc trong hộp là của mẹ ruột Hương, bố giữ lại như một lời nhắc nhở về tội lỗi.

Tôi run rẩy, nhớ lại chị Hương. Chị hơn tôi năm tuổi, luôn dịu dàng, chăm sóc tôi như mẹ thứ hai. Chị mất cách đây mười năm vì bệnh ung thư. Trước khi ra đi, chị từng nói: “Phong, chăm sóc bố mẹ nhé. Chị luôn thấy mình nợ gia đình này điều gì đó.” Lúc ấy, tôi không hiểu. Giờ đây, tôi biết chị đã phát hiện ra sự thật. Trong nhật ký, bố kể rằng Hương tình cờ đọc được một lá thư cũ của bố khi dọn nhà, biết mình không phải con ruột. Chị chọn im lặng, không chất vấn bố, vì chị yêu thương gia đình này. Chị dành cả đời làm việc thiện, giúp đỡ trẻ mồ côi, như để trả ơn bố mẹ.

Nhưng bí mật chưa dừng lại. Trong xấp thư, tôi tìm thấy một lá thư từ một người đàn ông tên Nam, gửi cách đây hai năm. Ông ta là em trai của cặp vợ chồng tử nạn, đã tìm kiếm Hương suốt ba mươi năm. Ông lần ra manh mối, biết bố từng liên quan đến vụ tai nạn. Thư viết: “Tôi không muốn trả thù. Tôi chỉ muốn biết cháu gái tôi còn sống hay không.” Bố không trả lời thư, nhưng ghi trong nhật ký rằng ông sợ đối mặt. Ông giữ bí mật để bảo vệ tôi và mẹ, nhưng cũng để trốn chạy tội lỗi.

Cao trào đến khi tôi quyết định tìm ông Nam. Tôi lái xe đến địa chỉ trong thư, một ngôi nhà khang trang ở ngoại ô. Ông Nam, giờ đã ngoài sáu mươi, tiếp tôi với ánh mắt dè dặt. Tôi kể toàn bộ sự thật, đưa ông xem nhật ký và chiếc nhẫn. Ông ôm mặt khóc, nhận ra nhẫn của chị gái mình. Ông kể rằng gia đình ông tan vỡ sau vụ tai nạn, và ông đã thề tìm lại Hương. Khi biết Hương đã mất, ông gục xuống, nhưng rồi nắm tay tôi: “Cảm ơn cậu đã cho tôi câu trả lời. Cháu gái tôi đã sống một cuộc đời ý nghĩa.”

Tôi trở về nhà, đối mặt với bố. Ông đang nằm viện vì suy tim. Tôi không kể gì về ông Nam, chỉ nắm tay bố, nói: “Con hiểu rồi. Con sẽ giữ lời hứa.” Bố nhìn tôi, nước mắt chảy dài, rồi nhắm mắt mãi mãi vài ngày sau. Tôi không kể mẹ sự thật, vì tôi biết mẹ sẽ không chịu nổi. Nhưng tôi quyết định sống khác. Tôi dùng số tiền tiết kiệm mở một quỹ từ thiện mang tên chị Hương, giúp trẻ mồ côi. Mỗi lần đến cô nhi viện, tôi như thấy chị mỉm cười.

Gia tài bố để lại không phải vàng bạc, mà là một bí mật đau đớn và bài học về sự tha thứ. Ba mươi năm trước, bố phạm sai lầm, nhưng ông dành cả đời chuộc lỗi bằng tình yêu. Tôi từng nghĩ mình cầm trên tay tội lỗi, nhưng hóa ra, đó là câu chuyện về lòng trắc ẩn, về những con người chọn yêu thương dù quá khứ đầy vết thương.

Related Posts

Our Privacy policy

https://quangnam247.com - © 2025 News