×
×

Bố già mang tặng bình rư;;ợ;u ngâm củ sâm núi, thông gia ch-ê “rư;/ợu qu;/ê r//ẻ ti//ền”, con gái lập tức làm 1 việc khiến cả nhà chồng mu;/ối m/ặt

Dưới chân núi rừng già miền Bắc, nơi sương mù bao phủ quanh năm và tiếng chim hót vang vọng giữa những tán cây cổ thụ, ông Ba lão nông chân chất đang cẩn thận kiểm tra bình rượu ngâm củ sâm núi. Củ sâm ấy, to bằng bắp tay, rễ tua tủa như rồng cuốn, là kết quả của bao năm ông lặn lội rừng sâu, đối mặt với mưa gió, thú dữ để tìm kiếm. Ông ngâm nó trong rượu nếp cái hoa vàng tự nấu, suốt ba năm trời, chỉ mong có ngày mang lên biếu thông gia, nhân dịp sinh nhật bà thông gia. Con gái ông, Lan, lấy chồng thành phố đã năm năm, và ông biết nhà chồng cô giàu có, nhưng ông tin rằng bình rượu này, chứa đựng cả tấm lòng và sức khỏe của núi rừng, sẽ là món quà quý giá nhất.

Ông Ba gói bình rượu cẩn thận trong lớp vải lụa cũ, đặt vào chiếc giỏ mây đan tay, rồi bắt chuyến xe đò sớm mai. Đường xa hun hút, ông ngồi co ro, ôm chặt giỏ, lòng háo hức nghĩ đến nụ cười của con gái. Lan đón bố ở bến xe, mắt cô long lanh: “Bố mang gì mà nặng thế?” Ông cười hiền: “Rượu ngâm sâm núi, bố tìm được củ sâm quý, ngâm ba năm rồi. Mang biếu thông gia, để bà uống cho khỏe.”

Nhà chồng Lan là một căn biệt thự rộng lớn ở ngoại ô thành phố, với vườn cây bonsai và hồ cá Koi lấp lánh. Gia đình ông bà Minh – thông gia của ông Ba – là những người giàu có từ kinh doanh bất động sản, luôn tự hào về lối sống sang trọng. Buổi tiệc sinh nhật bà Minh hôm ấy đông vui, với những món ăn cao cấp từ nhà hàng Pháp và rượu vang nhập khẩu.

Khi ông Ba hớn hở mở giỏ, nâng bình rượu lên: “Bà thông gia ơi, tôi mang bình rượu ngâm sâm núi từ quê lên biếu bà. Sâm này quý lắm, bố tôi tìm trên núi cao, ngâm rượu để tẩm bổ sức khỏe.” Bà Minh liếc nhìn bình rượu đục ngầu, củ sâm lơ lửng bên trong, rồi khẽ nhếch môi: “Ồ, rượu quê rẻ tiền thế này mà cũng mang làm quà à? Nhà tôi uống vang Pháp, mấy thứ này… không hợp đâu, ông Ba.” Ông Minh, chồng bà, cười lớn: “Đúng đấy, để dành uống ở quê đi, lên đây làm gì cho nặng mùi.” Cô em chồng Lan, Hương, khúc khích: “Chị Lan, bố chị mang quà kiểu gì vậy? Rẻ tiền quá!”

Ông Ba đứng sững, khuôn mặt già nua đỏ bừng vì tủi hổ. Lan nắm chặt tay bố, lòng đau như cắt. Cô biết bố đã vất vả thế nào: những chuyến đi rừng kéo dài, vết thương từ gai góc, và cả những đêm sốt rét vì lạnh giá. Bình rượu ấy không chỉ là quà, mà là cả sự hy sinh của bố.

Lan không thể chịu đựng thêm. Cô mỉm cười bình tĩnh, lấy bình rượu từ tay bố, rồi nói lớn: “Mọi người chê rượu quê rẻ tiền, vậy để con chứng minh giá trị của nó nhé.” Cả nhà chồng ngạc nhiên nhìn cô. Lan mở bình rượu, mùi sâm thơm lừng lan tỏa khắp phòng, một hương vị núi rừng hoang sơ nhưng quyến rũ. Cô rót ra những chiếc ly pha lê sang trọng trên bàn, mời mọi người: “Mời mọi người uống thử. Nếu không ngon, con sẽ mang về quê ngay.”

Bà Minh do dự, nhưng dưới ánh mắt tò mò của mọi người, bà nhấp một ngụm. Khuôn mặt bà thay đổi hẳn: từ nhăn nhó sang ngạc nhiên, rồi xúc động. Ông Minh uống thử, mắt ông mở to: “Rượu này… sao quen thế?” Hương nếm, rồi im bặt, không còn cười cợt nữa.

Lan bắt đầu kể, giọng bình thản nhưng đầy cảm xúc: “Bố con tìm củ sâm này trên đỉnh núi cao nhất vùng, nơi ít ai dám lên vì nguy hiểm. Ông đã suýt ngã vực khi hái nó, chỉ để ngâm rượu biếu thông gia. Nhưng mọi người biết không, củ sâm này không phải loại thường. Nó là sâm ngọc linh quý hiếm, giá thị trường một củ như thế này lên đến hàng trăm triệu đồng.”

Cả nhà chồng im lặng, nhưng Lan chưa dừng lại. Cô lấy điện thoại, mở một ứng dụng, và gọi video call cho một người bạn là chuyên gia dược liệu. Trên màn hình, anh chàng trẻ măng, đeo kính, cầm củ sâm tương tự và giải thích: “Củ sâm này là sâm ngọc linh nguyên chất, loại A, có tuổi đời trên 50 năm. Giá trị không chỉ ở tiền bạc, mà còn ở dược tính chữa bệnh. Một bình rượu ngâm như thế, nếu bán đấu giá, có thể lên đến nửa tỷ đồng.”

Bà Minh tái mặt, ly rượu run run trong tay. Nhưng twist bất ngờ đến khi ông Minh nhìn kỹ củ sâm trong bình. Ông đột nhiên đứng dậy, giọng run run: “Củ sâm này… có vết sẹo ở rễ. Không lẽ…?” Ông chạy vào phòng riêng, mang ra một bức ảnh cũ kỹ, trên đó là hình ông thời trẻ, đứng bên một cây sâm núi. “Đây là cây sâm tôi trồng hồi còn ở quê, cách đây 40 năm. Tôi tặng cho một người bạn cứu mạng tôi trong chuyến đi rừng. Người đó… là bố Lan!”

Mọi người sững sờ. Hóa ra, ông Minh không phải sinh ra ở thành phố. Ông từng là chàng trai quê nghèo, liều mình vào rừng tìm sâm để chữa bệnh cho mẹ. Trong một lần gặp nạn, ông Ba – bố Lan – đã cứu ông, và ông Minh tặng củ sâm quý làm ơn nghĩa. Sau này, ông Minh lên thành phố làm ăn, che giấu gốc gác quê mùa, thậm chí đổi họ để quên quá khứ. Bình rượu ngâm sâm núi mà ông Ba mang đến, chính là từ củ sâm ấy, được ông Ba giữ gìn và ngâm để chờ ngày gặp lại ân nhân.

Ông Minh quỳ xuống trước ông Ba, nước mắt lăn dài: “Anh Ba, em là Minh đây. Em đã quên mất anh, quên mất quê hương. Xin lỗi anh, xin lỗi mọi người.” Bà Minh, vợ ông, cũng khóc, ôm lấy Lan: “Con ơi, mẹ xin lỗi. Mẹ không biết… mẹ đã quá kiêu ngạo.”

Từ hôm đó, gia đình ông Minh thay đổi hẳn. Họ không còn coi thường những món quà quê, mà trân trọng chúng như báu vật. Ông Minh thường xuyên về quê thăm ông Ba, cùng nhau ôn lại kỷ niệm xưa. Bình rượu ngâm sâm núi được đặt trang trọng trong tủ kính, không phải để bán, mà để nhắc nhở về tình nghĩa và gốc gác.

Lan mỉm cười nhìn bố và bố chồng trò chuyện dưới hiên nhà, lòng ấm áp. Bình rượu ấy không chỉ là quà tặng, mà còn là cầu nối hàn gắn quá khứ, đánh thức những giá trị chân thành bị lãng quên. Dưới ánh trăng rừng núi, hương sâm vẫn thoang thoảng, như lời nhắc nhở rằng, những thứ quý giá nhất đôi khi nằm ở những điều giản dị nhất.

Related Posts

Our Privacy policy

https://quangnam247.com - © 2025 News