Trong ngôi nhà cổ kính nằm sâu trong con hẻm nhỏ của làng quê, mùi nhang khói bảng lảng hòa quyện với hương vị bánh chưng, thịt kho tàu và nước mắm thơm lừng. Hôm nay là đám giỗ ông Ba, người đàn ông từng là trụ cột của dòng họ Nguyễn. Cả gia đình, từ gần chí xa, đều tề tựu đông đủ. Tiếng nói cười rôm rả, nhưng xen lẫn trong đó là những ánh mắt tò mò, những lời xì xào bàn tán không ngớt về cậu bé Tí, đứa cháu nội út của bà Hai – người vợ góa của ông Ba.
Tí năm nay vừa tròn năm tuổi, một cậu bé lanh lợi với mái tóc đen nháy và nụ cười rạng rỡ. Nhưng điều khiến mọi người không thể rời mắt là đôi mắt xanh biếc của cậu, một màu sắc lạ lẫm, không giống bất kỳ ai trong dòng họ Nguyễn vốn nổi tiếng với những đôi mắt đen láy. Trong ánh mắt ấy, có gì đó vừa trong trẻo, vừa bí ẩn, như thể ẩn chứa một câu chuyện chưa từng được kể.
Bà Hai, dù đã ngoài bảy mươi, vẫn giữ được vẻ uy nghiêm của một người phụ nữ từng trải. Bà ngồi ở đầu bàn, ánh mắt sắc bén quan sát từng người trong gia đình. Nhưng hôm nay, bà không thể không nhận ra những ánh nhìn lén lút hướng về Tí, đứa cháu nội mà bà yêu thương nhất. Tiếng xì xào bắt đầu từ khi Tí chạy nhảy khắp sân, đôi mắt xanh ánh lên dưới nắng chiều.
“Đôi mắt đó… không giống người Việt mình,” cô Tư, em gái út của ông Ba, thì thầm với chị dâu. “Chẳng lẽ con Linh lại…”
“Thôi đi, đừng nói bậy!” Chị dâu đáp, nhưng giọng không chắc chắn. “Mà lạ thật, cả họ mình ai có mắt xanh đâu?”
Linh, mẹ của Tí, ngồi ở góc bàn, cúi đầu lặng lẽ. Cô vốn là người ít nói, từ khi lấy Hùng – con trai trưởng của bà Hai – đến nay đã mười năm, cô luôn cố gắng làm tròn bổn phận dâu con. Nhưng những lời xì xào về đôi mắt của Tí không phải mới. Chúng đã âm ỉ từ khi cậu bé ra đời, và hôm nay, trong không khí trang nghiêm của đám giỗ, chúng như ngọn lửa bùng lên không thể dập tắt.
Bà Hai nghe được tất cả. Dù không nói ra, nhưng lòng bà như có ngọn gió lạnh thổi qua. Danh dự gia đình Nguyễn, vốn được ông Ba gìn giữ cả đời, giờ đây lại bị đặt dấu hỏi chỉ vì đôi mắt của một đứa trẻ. Bà nắm chặt đôi tay gầy guộc, ánh mắt thoáng chút đau đớn. Cuối bữa giỗ, bà đứng dậy, giọng trầm nhưng kiên quyết:
“Tôi sẽ làm xét nghiệm ADN cho thằng Tí. Phải làm rõ chuyện này, để danh dự gia đình không bị bàn tán.”
Cả căn phòng im phăng phăng. Linh ngẩng lên, mắt đỏ hoe, nhưng không nói gì. Hùng, chồng cô, chỉ nắm tay vợ thật chặt, như thể muốn bảo vệ cô trước cơn bão sắp đến.
Những ngày sau đó, không khí trong nhà nặng nề như chì. Bà Hai đích thân đưa Tí đến bệnh viện để lấy mẫu xét nghiệm. Tí, ngây thơ không hiểu chuyện, chỉ cười toe toét khi bà nội nắm tay cậu. “Bà ơi, mắt con có gì lạ hả bà?” cậu hỏi, giọng trong trẻo. Bà Hai chỉ xoa đầu cậu, không đáp, nhưng trong lòng bà như bị dao cứa.
Kết quả xét nghiệm sẽ mất một tuần để có. Trong thời gian đó, cả gia đình như sống trong lặng lẽ. Linh gần như không rời khỏi phòng, còn Hùng thì liên tục cãi vã với những người họ hàng buông lời ác ý. “Mấy người đừng quá đáng! Linh là vợ tôi, Tí là con tôi!” anh gào lên trong một buổi tối, khi cô Tư lại bóng gió về “máu mủ”.
Bà Hai, dù là người khởi xướng việc xét nghiệm, cũng không yên lòng. Đêm đêm, bà ngồi bên bàn thờ ông Ba, thắp nhang và thì thầm: “Ông ơi, nếu tôi sai, ông phù hộ cho con Linh, đừng để nó khổ.” Những ký ức về ông Ba ùa về – người đàn ông nghiêm khắc nhưng luôn yêu thương gia đình. Bà tự hỏi, nếu ông còn sống, ông sẽ xử lý chuyện này ra sao?
Ngày kết quả xét nghiệm được gửi về, cả gia đình tụ họp trong phòng khách. Bà Hai cầm phong bì, tay run run. Mọi người nín thở, từ cô Tư với ánh mắt nghi ngờ đến Hùng với vẻ mặt căng thẳng. Linh ngồi co ro, ôm chặt Tí trong lòng. Cậu bé ngơ ngác nhìn mọi người, không hiểu vì sao không khí lại nặng nề đến thế.
Bà Hai mở phong bì, đọc lướt qua tờ giấy. Đột nhiên, bà ôm đầu, khóc nức nở. Tiếng khóc của bà khiến cả căn phòng sững sờ. Hùng vội lao đến, giật lấy tờ giấy. Anh đọc, rồi ngã ngồi xuống ghế, mắt mở to đầy kinh ngạc.
“Không thể nào…” anh lẩm bẩm.
Cô Tư, không kìm được tò mò, giật lấy tờ giấy. Kết quả xét nghiệm cho thấy Tí thực sự là con của Hùng và Linh, không có gì phải nghi ngờ. Nhưng điều khiến bà Hai khóc không phải là kết quả đó. Ở phần ghi chú, có một dòng chữ nhỏ: “Đặc điểm di truyền hiếm: Đột biến gen gây màu mắt xanh, có thể xuất hiện trong các thế hệ cách quãng.”
Bà Hai ngẩng lên, nhìn Tí, rồi nhìn Linh. Giọng bà nghẹn ngào: “Tôi xin lỗi… Tôi xin lỗi con, Linh. Tôi đã nghi ngờ con, nghi ngờ cả thằng Tí. Nhưng… đôi mắt này… nó giống hệt mắt ông nội nó.”
Cả nhà ngỡ ngàng. Bà Hai kể, giọng run run, rằng ông Ba, khi còn trẻ, từng có một người anh trai mất sớm. Người anh trai ấy, mà cả gia đình ít nhắc đến, có đôi mắt xanh biếc y hệt Tí. Đó là một đặc điểm di truyền hiếm hoi, từng xuất hiện trong dòng họ nhưng bị lãng quên qua bao thế hệ. Ông Ba từng kể với bà về người anh trai ấy, người đã hy sinh trong chiến tranh, để lại nỗi đau không bao giờ nguôi trong lòng ông.
Tí, dù không hiểu hết câu chuyện, chạy đến ôm lấy bà nội. “Bà đừng khóc, con thương bà mà!” Cậu bé nói, đôi mắt xanh ánh lên như hai viên ngọc. Bà Hai ôm chặt cháu, nước mắt chảy dài. Những lời xì xào, những nghi ngờ, tất cả tan biến trong khoảnh khắc ấy. Linh, lần đầu tiên sau nhiều ngày, bật khóc. Cô ôm lấy Hùng, thì thầm: “Cảm ơn anh… đã luôn tin em.”
Cô Tư, người từng buông lời ác ý, cúi đầu xin lỗi Linh. “Tôi sai rồi. Tôi không nên nói những lời đó.” Những người họ hàng khác cũng lặng lẽ rút lui, không ai dám nhìn thẳng vào mắt Linh nữa.
Đêm đó, bà Hai ngồi bên bàn thờ ông Ba, thắp một nén nhang. “Ông ơi, thằng Tí giống anh Hai của ông thật. Có lẽ ông đã gửi thằng bé về để nhắc tôi nhớ về những ngày xưa cũ.” Bà mỉm cười, lòng nhẹ nhõm hơn bao giờ hết.
Từ đó, Tí trở thành niềm tự hào của gia đình Nguyễn. Đôi mắt xanh của cậu không còn là chủ đề để bàn tán, mà là biểu tượng của một câu chuyện gia đình đầy cảm xúc, về tình yêu, sự hy sinh và lòng tin. Mỗi năm, vào ngày giỗ ông Ba, cả gia đình lại quây quần, kể cho nhau nghe về người anh trai mắt xanh của ông, người đã để lại một dấu ấn không thể xóa nhòa trong dòng họ.
Linh và Hùng, sau những sóng gió, càng trân trọng nhau hơn. Còn bà Hai, dù đã già, vẫn luôn nắm tay Tí, kể cho cậu nghe những câu chuyện về tổ tiên, về những bí mật của dòng họ, và về đôi mắt xanh biếc đã từng làm rung động cả một thế hệ.