Trong căn nhà nhỏ ở ngoại ô, không khí buổi họp họ hàng hôm ấy ngột ngạt hơn bao giờ hết. Tiếng cười nói, ly rượu chạm nhau dần lắng xuống khi giọng nói sắc lạnh của Tuấn, người chồng, vang lên giữa đám đông. Anh chỉ thẳng vào Linh, người vợ đang lặng lẽ ngồi bên mâm cơm, ánh mắt đỏ hoe nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh.
“Em ở nhà cả ngày, không làm gì, chỉ biết ăn bám tôi! Đến con cũng chẳng chăm nổi, để nó ốm yếu thế kia. Tôi đi làm nuôi cả nhà, em thì làm được cái gì?” Tuấn gần như gào lên, khuôn mặt đỏ gay vì men rượu và sự bực tức chất chứa.
Cả họ hàng im phăng phắc. Những ánh mắt tò mò, ái ngại đổ dồn về phía Linh. Có người lắc đầu, có người thở dài, nhưng không ai dám lên tiếng. Linh vẫn ngồi đó, tay nắm chặt mép áo, đôi môi mím lại như kìm nén cơn sóng cảm xúc. Đứa con gái nhỏ của họ, bé Na, ngồi nép bên mẹ, đôi mắt to tròn hoảng sợ nhìn cha.
Tuấn tiếp tục, giọng điệu càng lúc càng cay nghiệt: “Nhà này, nếu không có tôi, chắc mẹ con em đói rã họng rồi! Em nhìn lại mình đi, có đáng làm vợ tôi không?”
Lời nói như nhát dao cứa vào lòng Linh. Nhưng cô không khóc, không cãi lại. Cô chỉ lặng lẽ đứng dậy, bước ra khỏi phòng, để lại không gian nặng nề. Mọi người bắt đầu xì xào, một vài người thân bên nhà Tuấn còn gật gù, cho rằng Linh đúng là “vô dụng” như lời anh nói.
Ngày hôm sau, không khí trong nhà vẫn căng như dây đàn. Tuấn, sau cơn say, dường như không hối hận về những gì mình nói. Anh vẫn giữ thái độ lạnh lùng, thậm chí còn tuyên bố trước mặt cả nhà: “Nếu em không thay đổi, tôi sẽ tính chuyện ly hôn. Tôi không thể nuôi người vô dụng mãi được.”
Linh, vẫn với vẻ mặt bình thản đến lạ, chỉ gật nhẹ đầu. Nhưng trong ánh mắt cô, có một tia sáng kỳ lạ, như thể cô đang chờ đợi điều gì đó. Buổi chiều hôm ấy, một chiếc xe sang trọng bất ngờ dừng trước cổng nhà. Một người đàn ông trung niên, ăn mặc lịch sự, bước xuống, tay cầm một chiếc cặp da đen bóng. Ông tự giới thiệu là luật sư Trần, người đại diện cho một tập đoàn lớn.
“Chị Linh, chúng tôi cần chị ký một số giấy tờ liên quan đến dự án. Sếp rất hài lòng với bản kế hoạch chị gửi tuần trước,” ông nói, giọng đầy kính trọng.
Tuấn đứng gần đó, nghe mà ngớ người. Dự án? Kế hoạch? Linh, người vợ mà anh gọi là “ăn bám,” từ khi nào lại liên quan đến những chuyện này? Anh cười khẩy, nghĩ rằng chắc chắn có sự nhầm lẫn. Nhưng Linh chỉ mỉm cười, mời luật sư vào nhà, lấy từ ngăn kéo một tập tài liệu dày cộp, đầy những con số và biểu đồ phức tạp.
Cả họ hàng, vốn đang tụ tập để tiếp tục bàn tán về chuyện hôm qua, đều sững sờ. Họ bắt đầu thì thầm, cố gắng hiểu chuyện gì đang xảy ra. Tuấn, vẫn bướng bỉnh, lên tiếng: “Cô ấy làm gì có khả năng đó? Chắc là nhầm người rồi!”
Đúng lúc ấy, Linh quay sang Tuấn, ánh mắt sắc lạnh nhưng giọng nói vẫn bình tĩnh đến đáng sợ. Cô chỉ nói đúng một câu, nhưng câu nói ấy như sét đánh ngang tai, khiến Tuấn và cả đám đông chết lặng:
“Anh nghĩ số tiền anh mang về đủ để mua căn nhà này, chiếc xe anh lái, và cả học phí trường quốc tế cho con sao? Tất cả là từ công việc ‘ăn bám’ của tôi đấy, anh Tuấn.”
Cả căn phòng như ngừng thở. Tuấn tái mặt, đôi tay run rẩy. Linh từ tốn lấy ra một chiếc điện thoại, mở một ứng dụng ngân hàng và đưa cho Tuấn xem. Trên màn hình là số dư tài khoản – một con số khổng lồ mà Tuấn chưa từng mơ tới. Cô tiếp tục, giọng đều đều nhưng mỗi chữ như ghim chặt vào tim anh:
“Tôi làm việc online, quản lý dự án cho một tập đoàn nước ngoài, kiếm tiền gấp mười lần anh. Nhưng tôi chọn ở nhà, chăm con, vì tôi muốn gia đình này trọn vẹn. Còn anh, anh đã làm gì ngoài việc sỉ nhục tôi?”
Luật sư Trần, đứng bên cạnh, gật đầu xác nhận: “Chị Linh là đối tác quan trọng nhất của chúng tôi. Dự án trị giá hàng triệu đô vừa được ký kết, và chị ấy là người đứng sau mọi kế hoạch.”
Tuấn đứng như trời trồng, không thốt nổi một lời. Cả họ hàng, những người từng chỉ trích Linh, giờ cúi đầu im lặng. Bé Na, dù còn nhỏ, chạy đến ôm mẹ, thì thầm: “Mẹ giỏi nhất!”
Sau hôm ấy, Tuấn không còn dám lớn tiếng với Linh nữa. Anh bắt đầu nhìn vợ bằng một ánh mắt khác – sự kính nể xen lẫn hối hận. Linh, vẫn như mọi ngày, tiếp tục công việc thầm lặng của mình, chăm sóc con cái và gia đình. Nhưng giờ đây, không ai trong dòng họ dám nhắc lại hai chữ “ăn bám” khi nói về cô.
Câu chuyện kết thúc với hình ảnh Linh ngồi bên bàn làm việc, ánh đèn từ laptop chiếu lên gương mặt cô, vừa dịu dàng vừa mạnh mẽ. Cô không cần chứng minh gì với ai, nhưng chỉ một câu nói đã khiến cả thế giới của Tuấn đảo lộn, buộc anh phải nhìn lại chính mình.