Chiều nay, mình có mặt ở Cù Lao Tây, tận tay gửi cho chú Ba Minh món quà 150 triệu đồng từ tấm lòng của bà con gần xa. Lẽ thường, mình khuyên chú nên làm sổ tiết kiệm, để phòng khi tuổi già ốm đau, có chút tiền an tâm.
Nhưng chú cười, lắc đầu:
“Không làm sổ đâu. Tôi để trong thẻ ATM, có tiền thì linh động hơn. Lỡ bả (cô Giao) có về thì tôi dắt bả đi mua sắm, đi chơi. Bả khổ cả đời rồi, giờ có đồng nào tôi muốn dành cho bả. Tôi cần gì nữa đâu…”
Nghe tới đó, mình nghẹn ngào. Tình thương của chú chẳng phải ở những lời nói hoa mỹ, mà nằm ở sự chờ đợi, ở ước mơ nhỏ bé: có tiền không phải để tích trữ, mà để dùng cho người mình thương.
150 triệu đồng trong tay chú Ba Minh không chỉ là con số. Nó là niềm tin, là sự chuẩn bị cho một ngày đoàn tụ, là minh chứng rằng tình nghĩa có khi còn lớn hơn cả vật chất.
Tổng bộ số tiền đã được đưa vào ngân hàng, đảm bảo an toàn cho chú. Trong khi đó, cô Giao thời gian qua bị ảnh hưởng nặng nề trước những lời công kích, thậm chí có dấu hiệu trầm cảm. May mắn là gia đình đã có những phản hồi tích cực, động viên tinh thần để cô vững vàng hơn. Chú Ba Minh cũng đã trao đổi với gia đình rất nhiều điều, nhưng đây là chuyện riêng tư nên mình không tiện chia sẻ. Dẫu sao, hai bên cũng đã thống nhất với nhau về hướng sắp tới: sẽ sớm để chú Ba Minh và cô Giao gặp lại nhau.
Câu chuyện chưa dừng ở đây. Chẳng ai biết ngày đoàn tụ ấy sẽ diễn ra như thế nào, chỉ biết rằng trong trái tim người đàn ông già nơi bến đò Cù Lao Tây, niềm tin vẫn lặng lẽ cháy. Và có lẽ, chính sự chờ đợi ấy sẽ viết tiếp phần sau, khi những bước chân của bà trở về, gõ cửa căn nhà nhỏ bên dòng sông, nơi đã có người kiên nhẫn giữ chỗ cho bà suốt bao năm dài.
Theo Phong Bụi