×
×

Con dâu này nhà thì phải ở nhà chồng, lo cúng kiến tổ tiên. Về ngoại làm gì, Tết nhất là dịp để gia đình bên chồng sum vầy

Tôi và Minh cưới nhau được ba năm. Cuộc sống hôn nhân không phải lúc nào cũng có đềm, nhưng tôi luôn cố gắng làm tròn vai dâu. Mẹ chồng tôi, bà Hiền, là người phụ nữ khắc nghiệt, sống theo quyền phép gia đình truyền thống. Bà luôn muốn mọi thứ trong nhà phải theo ý mình, từ cách tôi nấu cơm đến việc chọn ngày cưới. Nhưng điều khiến tôi buồn nhất là việc bà không bao giờ muốn tôi về quê ngoại, đặc biệt là dịp Tết.

Năm nay, khi tôi có ý muốn về thăm bố mẹ sinh vào mùng Một, bà Hiền gạt phắt:
“Con dâu này nhà thì phải ở nhà chồng, lo cúng kiến tổ tiên. Về ngoại làm gì mà say vàng thế? Tết nhất là dịp để gia đình bên chồng sum, chứ không phải chạy đi đâu!”

Tôi cố giải thích rằng bố mẹ tôi ở quê chỉ có hai ông bà, chăm ai chăm sóc, nhưng bà chỉ lắc đầu: “Đã lấy chồng thì phải theo chồng. Nhà này không có thói quen con dâu về ngoại ăn Tết.” Minh, chồng tôi, chỉ im lặng. Anh luôn tránh đối đầu với mẹ, để tôi một mình chịu đựng.

Những ngày giáp Tết, tôi vẫn bình tĩnh chuẩn bị mọi thứ. Tôi lau bàn thờ, gói bánh chưng, làm món ăn cúng tất niên. Nhưng trong lòng con nhớ bố mẹ da diết. Mẹ tôi gọi điện, giọng yếu ớt: “Con ơi, năm nay bố mẹ mong con về lắm. Bố yếu đi nhiều rồi…” Tôi chỉ biết dạ dày, rồi son máy, nước mắt Yên lặng rơi.

Đêm giao thừa, cả nhà tận thắng bên bữa tiệc. Bà Hiền ngồi đầu bàn, ngượng ngùng nghị luận như mọi năm. Tôi cố cười, nhưng xin hãy nặng nhẹ. Khi đồng hồ điểm mười hai giờ, tiếng pháo nổ bên ngoài, tôi xin phép lên phòng nghỉ. Minh nhìn tôi, ánh mắt sáng nay, nhưng anh vẫn không nói gì.

Tôi ngồi trong phòng, nhìn qua cửa sổ. Đêm giao thừa rực rỡ, nhưng xin tôi lạnh nhạt. Tự nhiên, tôi nghe bước chân nhẹ nhàng nhẹ nhàng ngoài cửa. Một chiếc bọc vải được đặt trước phòng, không có lời giải thích nào. Tôi đang bối rối vì ai đó đã quên, mở ra xem. Bên trong là một chiếc áo dài lụa đỏ nhung, một đôi giày mới tinh, và… một lá thư.

Run run open mail, tôi nhận được chữ chồng rõ ràng.

“Ngọc,
Mẹ biết con vì buồn không được về ngoại. Mẹ cũng từng là con dâu, biết nhớ nhà, từng tủi thân như con. Nhưng mẹ sợ, nếu để con đi, nhà này sẽ thiếu đi hơi ấm. Mẹ hữu kỷ, mẹ xin lỗi.
Chiếc áo này mẹ có thể cho con từ tháng trước, muốn con mặc vào mùng một để đón lộc. Đôi cha mẹ chọn để con bước đi Kiểm vàng. Còn lại đây là vé xe về quê hương, mẹ đã mua. Mẹ sẽ lo cúng kiếng, con đừng bận tâm.
Nhưng có một điều mẹ muốn nói. Bố con… ông ấy không chỉ yếu đuối như con nghĩ. Mẹ đã gọi điện thăm, và mẹ biết ông ấy đang bệnh nặng. Mẹ không muốn con ân ân không gặp bố. Đi đi, con vui.”

Nước mắt tôi rơi lã chã. Tôi không ngờ mẹ chồng, người cứng rắn, lại âm thầm làm những điều này. Hóa ra, bà không chỉ gọi điện thăm bố mẹ tôi, mà còn yên bình chuẩn bị mọi thứ để tôi có thể về quê. Chiếc áo dài, đôi giày, tấm vé xe – tất cả như một lời xin lỗi thầm lặng, một sự an ủi mà tôi chưa từng nghĩ bà có.

Sáng Một, tôi mặc chiếc áo dài đỏ, mang đôi giày mẹ chồng tặng, và lên xe về quê. Khi xe lăn bánh, tôi ngoảnh lại, thấy bóng dáng bà Hiền đứng trước cổng, nhìn theo. Bà không nói gì, chỉ gõ nhẹ.

Trên đường về, tôi gọi cho Minh: “Anh ơi, cảm ơn mẹ. Và cảm ơn anh, vì đã có mẹ.” Minh cười qua điện thoại: “Mẹ khó tính, nhưng mẹ thương em, Ngọc ạ. Chỉ là mẹ không giỏi nói ra thôi.”

Khi tôi đến nhà, bố tôi đang ngồi trên yên, yếu ớt nhưng ánh mắt sáng lên khi thấy tôi. Tôi ôm bố, nước mắt rơi. Tết đó, tôi không chỉ sum lặng cùng bố mẹ, mà còn nhận ra một điều: tình thương đôi khi giấu sau những lời nói cứng nhắc, những hành động tĩnh lặng. Và mẹ chồng tôi, người tôi từng nghĩ là lạnh lùng, hóa học lại là người leo lên ngọn lửa ấm áp nhất trong trái tim tôi qua đêm giao thừa.

Related Posts

Our Privacy policy

https://quangnam247.com - © 2025 News