Tôi, Minh, và mẹ chồng tôi – bà Lan – sống chung dưới một mái nhà ở thành phố. Bà Lan là người phụ nữ quê mùa, đúng nghĩa. Bà thích mặc áo bà ba, nói chuyện to, cười lớn, và thường mang những thói quen từ làng quê lên phố. Tôi không phải người khó tính, nhưng nhiều lần, cách cư xử của bà làm tôi bối rối. Đặc biệt là lần họp phụ huynh cho con trai tôi, Tí, khi bà hồn nhiên kể chuyện ngày xưa đi chăn trâu với cả hội trường, khiến mấy phụ huynh khác khúc khích cười. Tối đó, tôi không kìm được, buột miệng với Minh: “Mẹ quê mùa quá, làm mất mặt cả nhà!”
Minh chỉ thở dài: “Em đừng nói thế. Mẹ chỉ sống thật thôi.” Tôi biết mình lỡ lời, nhưng trong lòng vẫn ấm ức. Bà Lan không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn tôi, ánh mắt thoáng buồn. Tôi nghĩ bà không nghe thấy, nhưng từ hôm đó, bà ít nói hơn, chỉ lặng lẽ làm việc nhà, chăm Tí, và ít ra ngoài cùng chúng tôi.
Một tuần sau, cả nhà nhận được một phong bì lạ. Trên bì thư, chỉ ghi ngắn gọn: “Gửi gia đình từ bà Lan.” Minh mở phong bì, bên trong là một lá thư viết tay và một tờ giấy khiến cả nhà chết lặng. Đó là giấy xác nhận chuyển nhượng quyền sử dụng đất – một mảnh đất lớn ở quê, trị giá hàng tỷ đồng, đứng tên tôi và Minh. Lá thư của bà Lan viết:
“Minh, Ngọc,
Mẹ biết mẹ không hợp với phố xá. Mẹ quê mùa, làm con dâu xấu hổ, mẹ hiểu. Mảnh đất này là tất cả những gì mẹ tích cóp cả đời, định để lại cho hai đứa sau này. Nhưng mẹ nghĩ, bây giờ là lúc mẹ nên làm gì đó để con dâu mẹ không phải khó xử nữa. Mẹ đã bán mảnh đất ấy, số tiền mẹ gửi vào tài khoản của hai đứa. Mẹ sẽ về quê, sống với chị cả. Đừng lo cho mẹ. Mẹ chỉ mong hai đứa sống vui, và đừng để Tí nghĩ bà nó quê mùa như mẹ từng bị nghĩ.
Yêu thương,
Mẹ Lan.”
Tôi run rẩy đọc lá thư, nước mắt rơi. Hóa ra, bà nghe thấy lời tôi nói hôm ấy. Hóa ra, bà không chỉ âm thầm chịu đựng, mà còn lặng lẽ chuẩn bị một món quà lớn đến vậy, chỉ để tôi không còn “mất mặt.” Minh nhìn tôi, giọng nghẹn: “Em thấy chưa? Mẹ hy sinh cả đời, mà em chỉ nhìn thấy lỗi của mẹ.”
Tôi lao ra sân, nhưng bà đã đi từ sáng sớm. Minh gọi điện, bà chỉ nói: “Mẹ về quê rồi. Hai đứa sống tốt là mẹ vui.” Tôi khóc nức nở, tự trách mình. Bà Lan, người tôi từng nghĩ là quê mùa, hóa ra lại có trái tim rộng lớn hơn bất kỳ ai.
Tối đó, tôi và Minh lái xe về quê. Khi thấy bà ngồi bên hiên nhà chị cả, tôi chạy đến, quỳ xin lỗi. Bà chỉ cười, xoa đầu tôi: “Mẹ không giận. Nhưng con à, đừng vội đánh giá người khác. Mẹ quê mùa, nhưng mẹ thương con thật lòng.”
Cả nhà ôm nhau khóc. Mảnh đất ấy, chúng tôi không bao giờ bán. Nó trở thành nơi cả gia đình quây quần mỗi dịp Tết, để tôi nhớ mãi bài học: tình yêu thương không cần hào nhoáng, và đôi khi, những điều giản dị nhất lại ẩn chứa những món quà lớn nhất.