×
×

Con rể n/ằ/ng n/ặ/c không cho tôi dọn phòng ngủ – một lần lén bước vào, tôi l;ặ/ng người khi thấy thứ treo trên tường và dòng chữ phía sau

Tôi, bà Hạnh, năm nay đã ngoài sáu mươi, sống một mình trong căn nhà nhỏ ở ngoại ô Hà Nội. Chồng tôi mất cách đây mười năm, và con gái duy nhất của tôi, Lan, đã lấy chồng và chuyển ra ở riêng. Căn nhà giờ đây lặng lẽ, chỉ còn tôi với những kỷ niệm xưa cũ. Thỉnh thoảng, Lan và con rể, Nam, vẫn ghé thăm, mang theo chút niềm vui và tiếng cười. Nhưng có một điều kỳ lạ khiến tôi luôn băn khoăn: Nam, con rể tôi, luôn cấm tôi dọn dẹp căn phòng ngủ cũ của Lan.

Căn phòng ấy nằm ở cuối hành lang, nơi Lan từng sống trước khi lấy chồng. Từ khi Nam và Lan dọn ra ngoài, Nam nhất quyết không cho tôi vào đó. Mỗi lần tôi đề nghị dọn dẹp, Nam đều gạt đi, giọng nhẹ nhàng nhưng kiên quyết: “Mẹ để đó cho con, mẹ đừng vào nhé. Con sẽ tự xử lý.” Tôi không hiểu tại sao, nhưng vì thương con rể, tôi đành nghe theo. Dù vậy, sự bí ẩn ấy cứ như một viên sỏi nhỏ trong lòng, khiến tôi không khỏi tò mò.

Nam là một người con rể tốt. Cậu ấy chu đáo, luôn quan tâm đến tôi, từ việc sửa ống nước hỏng trong nhà đến việc chở tôi đi khám bệnh. Nhưng sự cấm đoán của Nam về căn phòng ấy khiến tôi đôi khi tự hỏi: cậu ấy đang giấu gì? Có phải căn phòng ấy có điều gì không ổn? Tôi cố gắng gạt bỏ những suy nghĩ tiêu cực, nhưng lòng hiếu kỳ cứ lớn dần.

Một đêm mùa thu, gió lạnh thổi qua khung cửa sổ, tôi không ngủ được. Lan gọi điện báo rằng cô ấy phải đi công tác vài ngày, còn Nam bận việc ở công ty nên không thể ghé qua. Căn nhà càng thêm tĩnh lặng. Đêm ấy, khi đồng hồ điểm nửa đêm, tôi bỗng nghe một tiếng động nhỏ từ phía cuối hành lang – hướng căn phòng của Lan. Tiếng động ấy, dù rất khẽ, lại khiến tim tôi đập nhanh. Là chuột? Hay chỉ là gió làm rung cửa? Nhưng linh cảm mách bảo tôi rằng có điều gì đó không bình thường.

Tôi đứng trước cửa căn phòng, tay nắm lấy tay cầm, lòng phân vân. Lời dặn của Nam vang lên trong đầu, nhưng sự tò mò đã lấn át. Tôi nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào. Ánh trăng xuyên qua rèm cửa, chiếu mờ nhạt lên căn phòng quen thuộc. Mọi thứ vẫn như xưa: chiếc giường nhỏ, bàn học cũ của Lan, và cả những tấm ảnh gia đình treo trên tường. Nhưng rồi, ánh mắt tôi dừng lại ở một góc tường, nơi có thứ gì đó lạ lẫm. Một bức tranh lớn, được che phủ bởi một tấm vải trắng, treo ngay giữa căn phòng.

Tôi bước tới, tim đập thình thịch. Khi kéo tấm vải xuống, tôi lặng người. Trước mắt tôi là một bức tranh vẽ tay, tinh xảo đến từng chi tiết, khắc họa hình ảnh gia đình chúng tôi: tôi, chồng tôi, Lan, và cả Nam, đang đứng dưới một cây bàng lớn, cười rạng rỡ. Nhưng điều khiến tôi nghẹn ngào là khuôn mặt của chồng tôi – người đã qua đời mười năm trước – được vẽ sống động như thật, với nụ cười hiền hậu mà tôi từng yêu thương. Dưới bức tranh, một dòng chữ nhỏ được khắc trên khung gỗ: “Gia đình là mãi mãi.”

Nước mắt tôi trào ra. Tôi không hiểu tại sao Nam lại giấu bức tranh này, và tại sao cậu ấy không muốn tôi nhìn thấy nó. Nhưng trong khoảnh khắc ấy, tôi cảm nhận được một sự gắn kết sâu sắc, như thể chồng tôi vẫn đang ở đây, trong căn nhà này, cùng chúng tôi.

Sáng hôm sau, tôi quyết định gọi điện cho Lan. Tôi không kể về việc đã vào phòng, chỉ hỏi thăm về Nam và bức tranh. Lan ngập ngừng, rồi nói: “Mẹ, chuyện đó… để con về rồi kể mẹ nghe.” Giọng cô ấy có chút lo lắng, nhưng tôi không gặng hỏi thêm. Tôi biết, có điều gì đó quan trọng đang được giấu kín.

Vài ngày sau, Lan và Nam đến thăm. Tôi cố gắng tỏ ra bình thường, nhưng ánh mắt Nam nhìn tôi dường như đã đoán ra điều gì. Cậu ấy mỉm cười, nhưng nụ cười ấy mang chút buồn bã. Cuối cùng, khi Lan đi nấu ăn, Nam kéo tôi ra góc phòng khách và nói: “Mẹ, con xin lỗi vì đã không cho mẹ vào phòng. Con… con chỉ muốn làm một điều đặc biệt.”

Nam kể rằng, sau khi chồng tôi qua đời, Lan thường xuyên khóc vì nhớ cha. Nam, dù chưa từng gặp bố vợ, đã nghe Lan kể rất nhiều về ông – về tình yêu ông dành cho gia đình, về những lần cả nhà cùng ngồi dưới cây bàng trước sân để trò chuyện. Nam muốn làm điều gì đó để an ủi Lan và giữ gìn ký ức về người cha mà cô yêu quý. Cậu ấy bí mật học vẽ trong hai năm, và bức tranh ấy là món quà Nam chuẩn bị cho ngày kỷ niệm 10 năm ngày mất của bố Lan – cũng là ngày sinh nhật của tôi, chỉ còn vài tuần nữa.

Nhưng điều khiến tôi thực sự bất ngờ là Nam đã làm nhiều hơn thế. Cậu ấy tiết lộ rằng, trong căn phòng ấy, không chỉ có bức tranh. Nam đã biến nó thành một “kho báu ký ức” – những lá thư tay của Lan viết cho cha từ khi còn nhỏ, những tấm ảnh gia đình mà tôi tưởng đã thất lạc, và cả một cuốn album ghi lại những khoảnh khắc đẹp nhất của chúng tôi. Nam đã dành hàng tháng trời để tìm kiếm, sắp xếp và bảo quản chúng, chỉ để dành tặng tôi và Lan vào một dịp đặc biệt.

Ngày sinh nhật tôi đến, và cũng là ngày kỷ niệm 10 năm chồng tôi qua đời. Lan và Nam tổ chức một bữa tiệc nhỏ tại nhà. Khi mọi người đã quây quần, Nam dẫn tôi và Lan vào căn phòng. Lần này, không còn sự bí mật. Căn phòng được trang trí bằng những ngọn nến lung linh, và bức tranh trên tường đã được mở ra, rực rỡ dưới ánh sáng vàng ấm áp. Lan ôm chầm lấy tôi, khóc nức nở khi thấy hình ảnh cha mình.

Nhưng điều khiến cả tôi và Lan sững sờ là một chiếc hộp gỗ nhỏ được đặt trên bàn. Nam mở hộp, bên trong là một chiếc nhẫn bạc cũ – chiếc nhẫn cưới của chồng tôi, thứ mà tôi nghĩ đã mất từ lâu. Nam kể rằng cậu đã tìm thấy nó trong một lần sửa nhà, bị kẹt dưới sàn gỗ. Thay vì đưa ngay cho tôi, Nam đã giữ lại, chờ đến ngày này để trao nó như một món quà đặc biệt.

Tôi cầm chiếc nhẫn, nước mắt rơi không ngừng. Trong khoảnh khắc ấy, tôi cảm nhận được chồng tôi như đang ở đây, nắm tay tôi, mỉm cười. Nam không chỉ là con rể, mà đã trở thành một phần không thể thiếu của gia đình chúng tôi, người đã âm thầm gìn giữ những kỷ niệm quý giá nhất.

Sau ngày hôm ấy, căn phòng không còn là “cấm địa”. Nó trở thành nơi cả gia đình quây quần, ôn lại những kỷ niệm cũ và tạo ra những kỷ niệm mới. Bức tranh trên tường giờ đây là biểu tượng của tình thân, của sự gắn kết vượt qua thời gian và cả sự mất mát. Nam, với tất cả tình yêu và sự tận tâm, đã mang lại cho tôi và Lan một món quà vô giá: cảm giác rằng gia đình chúng tôi vẫn trọn vẹn, dù thời gian có trôi qua.

Mỗi tối, tôi ngồi dưới cây bàng trước sân, nhìn lên bầu trời và thầm cảm ơn. Cảm ơn Nam, cảm ơn Lan, và cảm ơn người chồng đã luôn ở bên chúng tôi, trong trái tim và trong những ký ức đẹp đẽ mà chúng tôi mãi mãi gìn giữ.

Related Posts

Our Privacy policy

https://quangnam247.com - © 2025 News