×
×

Đêm nào chị chồng cũng một mình đến nhà kho rất lâu, đến khi tôi b-í m-ậ;t đi theo thì phát hiện một chiếc nôi nhỏ phủ khăn trắng, không ng/ờ bên trong lại là …

Tôi về làm dâu một gia đình ở ven đồi, cách trung tâm thị trấn chừng hai mươi cây số. Nhà chồng có ba người: bố mẹ anh đã mất sớm, chỉ còn anh trai chồng – anh Hùng và vợ anh là chị Hương. Họ sống trong căn nhà cũ kiểu Pháp, mái ngói rêu phong, vách gỗ mốc meo, nằm tách biệt khỏi khu dân cư, phía sau là một vạt rừng nhỏ xanh mướt quanh năm.

Ngày đầu tiên bước vào nhà, tôi đã cảm thấy có điều gì đó không ổn. Không phải vì con người – anh Hùng rất hiền, chị Hương thì lễ phép và chu đáo – mà là không khí. Một thứ gì đó âm ẩm, đặc quánh, như mùi thời gian đọng lại trong từng khe cửa, từng khúc gỗ. Như có ai đó đang nhìn mình từ sau tấm rèm.

Mọi chuyện bắt đầu vào đêm thứ bảy tôi về làm dâu.

Hôm ấy, tôi tỉnh dậy lúc quá nửa đêm vì khát nước. Khi bước xuống nhà dưới, tôi chợt thấy một ánh đèn vàng le lói hắt ra từ khe cửa nhà kho phía sau vườn. Nhà kho đó, theo lời anh Hùng, đã bỏ hoang từ lâu. Anh bảo “đừng vào làm gì, toàn đồ cũ mục nát.”

Nhưng ánh đèn thì rõ ràng không phải vô tình. Và càng kỳ lạ hơn khi tôi nghe thấy giọng chị Hương – thì thầm, văng vẳng như đang ru ai đó:

“Ngoan nào, đừng khóc… mẹ đây rồi… mẹ không bỏ con…”

Tôi đứng chết lặng. Chị Hương vốn ít nói, lại càng chưa bao giờ thấy chị âu yếm ai như vậy. Trong nhà không có trẻ nhỏ. Vậy chị đang ru ai?

Tôi men theo mé tường, rọi đèn pin vào.

Thứ ánh sáng trắng rọi thẳng vào lưng chị. Chị giật mình quay lại, gương mặt trắng bệch, tóc rũ rượi, mắt sưng húp như vừa khóc. Nhưng điều khiến tôi rợn tóc gáy là thứ phía sau lưng chị:

Một chiếc nôi gỗ nhỏ, phủ tấm khăn trắng tinh.

Chiếc nôi nằm im lìm trên nền đất phủ bụi. Không động đậy, nhưng… có gì đó rất sai. Nó không có trong nhà từ trước. Tôi chắc chắn. Tôi từng đi ngang qua nhà kho ban ngày, bên trong chỉ có mấy khung gỗ, vài cái rương mục, chứ không hề có chiếc nôi nào.

Tôi lắp bắp:
– Chị… chị đang làm gì vậy?

Chị không trả lời. Chị bước qua tôi, bàn tay lướt nhẹ qua vai tôi – lạnh như đá băng. Không khí bỗng chốc đặc quánh, tôi có cảm giác như tim mình bị bóp nghẹt.

Tôi rọi đèn pin về phía chiếc nôi. Không có gì. Chỉ là cái nôi trống, trên đệm có đặt một bức ảnh siêu âm cũ kỹ đã ố màu.

Tôi run run lật tấm ảnh. Mặt sau ghi ngày: 12.4.2018.

Sáng hôm sau, tôi không chịu nổi nữa. Tôi gặng hỏi anh Hùng. Ban đầu anh chối, nhưng rồi thở dài kể:

“Ngày xưa chị Hương có thai đôi. Nhưng chỉ giữ được một đứa… là bé gái, tên An Nhiên. Còn bé trai, mất trong bụng mẹ do nhau quấn cổ. Sinh non. Chị Hương bị sốc nặng. Sau đó… con gái cũng mất vì bệnh tim bẩm sinh lúc chưa đầy một tuổi. Từ đó chị ấy lặng lẽ, cứ đến gần ngày đó là lại ra sau nhà kho, ngồi nói chuyện với… ‘con’.”

Tôi bàng hoàng.

“Nhưng cái nôi? Em thấy rõ ràng là có một cái nôi phủ khăn trắng…”

Anh Hùng giật mình, môi mím chặt.

“Cái nôi đó… tụi anh từng đốt rồi. Chính tay tôi đốt.”

Tôi bắt đầu để ý. Và phát hiện nhiều điều kỳ quái.

Mỗi đêm trăng tròn, chị Hương lại biến mất khỏi giường lúc quá nửa đêm. Tôi nghe tiếng chân đi trên hành lang gỗ. Tiếng cánh cửa cũ rít lên. Tiếng gió lùa qua khe cửa nhà kho.

Tôi lắp camera mini trong nhà kho.

Đêm đó, 2 giờ sáng, chị Hương lại xuống kho.

Sáng hôm sau, tôi mở camera xem lại.

Chị ngồi trên ghế gỗ, đối diện chiếc nôi. Không rọi đèn. Chỉ ngồi trong bóng tối, và ru bằng một bài hát ru miền Trung rất lạ tai.

Khoảnh khắc khủng khiếp nhất là khi chị vừa dứt lời, chiếc nôi tự khẽ đưa qua đưa lại.

Không ai chạm vào.

Tôi kể mọi chuyện cho mẹ ruột. Mẹ tôi vốn theo đạo Phật, khuyên tôi nên nhờ người làm lễ. Bà còn bảo:

“Có thể vong đứa trẻ chưa siêu thoát. Nó không muốn đi. Nó bám lấy người mẹ như một phần chưa hoàn thành.”

Tôi đấu tranh rất lâu. Nhưng cuối cùng, tôi quyết định nhờ một thầy pháp ở làng bên tới xem.

Tối hôm đó, thầy làm lễ trong nhà kho.

Giữa đêm, thầy dừng tụng, lặng lẽ gọi tôi và chị Hương đến gần, hỏi:

“Hai đứa con không phải sinh đôi, mà là sinh ba. Cô có biết điều này không?”

Tôi sững sờ. Chị Hương lảo đảo suýt ngã.

Thầy nói tiếp:

“Có một đứa nữa. Là đứa yếu nhất. Không ai biết sự hiện diện của nó. Nhưng hồn nó không đi được, vì chưa bao giờ được công nhận.”

Chị Hương bật khóc.

“Là thật… Lúc siêu âm ở tháng đầu tiên, bác sĩ nói có ba tim thai. Nhưng sau đó chỉ còn hai… Tôi giấu, vì sợ bị xem là xui…”

“Cái nôi đó là của đứa trẻ thứ ba. Nó muốn được nhớ tới… được mẹ gọi tên.”

Thầy làm lễ đặt tên cho đứa bé – tên là “Minh An”.

Từ sau đêm ấy, chị Hương không còn xuống nhà kho nữa. Chiếc nôi biến mất. Không ai thấy nó ở đâu. Cũng không ai nhắc lại chuyện đó thêm lần nào.

Vài tháng sau, tôi đang dọn dẹp kho thì tìm thấy một chiếc khăn trắng gấp gọn, đặt ngay ngắn trên giá gỗ cũ. Tôi không dám mở ra. Nhưng trong lúc định cất, tôi thấy một tờ giấy nhỏ kẹp bên trong, với dòng chữ nguệch ngoạc bằng bút chì:

“Cảm ơn mẹ.
Con không lạnh nữa đâu.”

Tôi siết chặt tờ giấy trong tay, nước mắt trào ra.

Đứa bé ấy… cuối cùng cũng được yên nghỉ.

Related Posts

Our Privacy policy

https://quangnam247.com - © 2025 News