Tôi tên là Lan, một cô gái 28 tuổi sống một mình trong căn hộ nhỏ ở ngoại ô thành phố. Cuộc sống của tôi khá bình yên: làm việc văn phòng, cuối tuần cà phê với bạn bè, và mời gọi video cho anh họ Minh – người mà tôi coi như anh trai cọ. Anh Minh lớn hơn tôi 5 tuổi, sống ở trung tâm thành phố, làm kỹ sư phần mềm cho một công ty lớn. Chúng tôi mồ côi cha mẹ từ nhỏ, lớn lên bên nhau dưới sự chăm sóc của bà ngoại, nên tình cảm gắn bó như lông thịt. Anh ấy luôn là chỗ dựa của tôi, từ những ngày thơ bé bị bắt náo ở trường đến khi tôi thất tình lần đầu. Nhưng đêm hôm đó, mọi thứ thay đổi mãi mãi.
Đó là một đêm mưa tầm rít, gió rít qua khe cửa sổ khiến tôi khó ngủ. Đồng hồ điểm 2 giờ sáng khi chuông điện thoại reo vang, kéo tôi ra khỏi giấc mơ chậm chờn. Màn hình hiện số của anh Minh. Tôi thông máy, giọng ngái ngủ: “Anh à? Sao gọi hậu thế này?”
Giọng anh ấy ở đầu dây bên kia run run, khác mạnh mẽ bình tĩnh thường ngày. “Lan… anh cần em giúp. Chỉ mình em có thể giữ cái này. Đừng nói với ai, nhé? Anh… anh tin em.” Tiếng hét mạnh mẽ, như anh đang chạy bộ hoặc sợ hãi điều gì đó. Tôi ngồi dậy, tim đập thì thịch. “Cái gì vậy anh? Anh đang ở đâu? Có chuyện gì hả?”
Nhưng anh không trả lời. Chỉ có tiếng gió hú và rồi… máy động. Tôi gọi lại ngay lập tức, nhưng chuông reo dài mà không ai bắt. Lo lắng tỉnh táo, tôi nhắn tin: “Anh Minh, anh sao vậy? Gọi lại cho em đi!” Không có phản hồi. Tôi cố gắng đi ngủ tiếp, tự động có lẽ anh nói rượu hoặc gặp chuyện nhỏ, nhưng trong lòng bất an.
Sáng hôm sau, trời vẫn mưa nhạt nhẽo. Tôi thức dậy sớm, pha cà phê và kiểm tra điện thoại. Vẫn không có tin nhắn từ anh. Đang gọi lại thì chuông cửa reo. Hai thành viên cảnh báo bên ngoài, có vẻ nghiêm trọng. “Cô là em họ của anh Nguyễn Văn Minh phải không? Chúng tôi có tin xấu.”
Tim tôi cứ lặp đi lặp lại. Họ kể rằng xe của anh Minh đã được tìm thấy dưới độ sâu ở ngoại ô, cách thành phố trong khoảng 50km. Xe đã cháy, nhưng không thể tìm thấy. Có vẻ như tai nạn xảy ra vào khoảng nửa đêm, dựa trên camera giao thông gần đó. Anh ấy lái xe của mình, không có dấu hiệu và điểm khác. “Chúng tôi đang điều tra, nhưng có thể anh ấy đã… mất tích hoặc cố tình rời khỏi hiện trường,” một thành viên cảnh sát nói, giọng ái tình.
Tôi ổn định. Anh Minh mất tích? Không thể nào. Anh ấy là người cẩn thận nhất mà tôi biết, luôn đeo dây an toàn và không bao giờ lái xe khi mệt mỏi. Tôi kể về cuộc gọi nửa đêm, nhưng họ chỉ ghi và hứa sẽ kiểm tra. Sau khi họ đi, tôi ngồi thừ người, nước mắt lăn dài. Rồi tôi nhớ đến lời anh: “Chỉ mình em mới có thể giữ được cái này.” Cái gì vậy? Anh ấy đã gửi gì cho tôi sao?
Tôi lục lọi khắp nhà. Tủ quần áo, kệ sách, bếp… Không có gì lạ. Đến khi mở tủ lạnh để lấy nước, tôi đã tìm thấy một chiếc hộp giấy nhỏ, màu nâu cũ kỹ, nằm ở ức đá. Làm sao nó ở đây? Tôi chắc chắn rằng tối thiểu không có. Có lẽ anh ấy đã lẻn vào nhà tôi trong đêm? Anh có khóa dự phòng mà tôi đưa ra từ lâu. Tim tôi đập mạnh khi mở hộp. Bên trong là một cuốn sổ tay da cũ, một vài bức thư nhàu nát, và một chiếc nhẫn cổ bạc với mặt ngọc hình trái tim – món đồ mà mẹ tôi từng đeo trước khi qua đời.
Tôi ngồi xuống sàn bếp, tay chạy mở cuốn sổ. Trang đầu tiên là chữ viết tay của anh Minh: “Lan yêu quý, if em đọc được những dòng này, nghĩa là anh đã không còn bên em nữa. Anh xin lỗi vì giấu em quá lâu. Hãy giữ ‘thứ này’ cho anh, và hứa đừng để ai biết.”
Cuốn sách kể về một bí mật đen tối mà tôi chưa từng hay. Cha mẹ chúng tôi không chết vì tai nạn xe hơi thông thường cách đây 20 năm. Đó là một vụ sát hại. Bố tôi, một luật sư, đã phát hiện ra đường dây tham lam lớn nhất của công ty mà ông đang làm việc – một tập đoàn bất động sản, liên quan đến rửa tiền và hấp dẫn quan chức. Ông định tiền tố, nhưng bị sát hại cùng mẹ tôi để bịt miệng. Anh Minh, lúc đó 13 tuổi, vô tình nghe được cuộc trò chuyện giữa bố và một đồng nghiệp, và được tìm thấy bằng chứng ẩn trong chiếc vòng cổ – một con chip dữ liệu nhỏ xíu ẩn giấu bên trong mặt ngọc.
Anh ấy đã giữ bí mật điều này suốt bao năm, sợ rằng nếu tiết lộ, tôi – trẻ em yếu đuối – sẽ bị liên lụy. Anh Minh âm thầm điều tra, thu thập thêm các chứng cứ đủ trình độ công việc kỹ sư của mình, hack vào hệ thống tập đoàn. Những bức thư trong hộp thư tay từ bố gửi cho mẹ, kể về nỗi sợ hãi và tình yêu dành cho chúng tôi. “Anh đã sống để bảo vệ em, Lan ạ,” anh viết. ” Nhưng giờ họ đã phát hiện ra anh. Cuộc gọi nửa đêm là lời tạm biệt. Hãy dùng bằng chứng này để đòi công lý cho bố mẹ.”
Tôi kêu to. Tại sao anh không kể? Tại sao để một mình chịu đựng? Tôi kiểm tra chiếc vòng cổ, kết quả có một khe nhỏ, bên trong là USB tí hon. Tôi cắm vào máy tính và hiện ra tập tin hàng hàng: email, hợp đồng giả mạo, video ghi âm cảnh. Đây là bom nổ chậm.
Nhưng tốc độ cao vẫn chưa dừng lại. Chiều hôm đó, điện thoại reo. Unknown number. “Cô Lan? Chúng tôi biết cô có thứ đó. Đưa đây, nếu không muốn theo chân anh họ.” Giọng đàn ông lạnh lùng, kèm theo tiếng cười khẩy. Tôi gây rối loạn, khóa cửa và gọi cảnh báo. Nhưng trước khi họ đến, có tiếng đập cửa dội. Hai gã đàn ông lạ xông vào – chắc chắn chúng tôi đã theo dõi tôi. Chúng tôi lục lọi nhà, một tên dí dao vào cổ tôi: “Không có USB đây!”
Tôi tiếp tục, hét lên. Trong khoảnh khắc tuyệt vọng, tôi nhớ lời anh Minh trong cửa sổ: “Nếu nguy hiểm, hãy chạy đến nơi chúng ta hay chơi lúc nhỏ.” Đó là công viên gần nhà cũ, nơi có cây đa cổ thụ. Nhưng làm sao để chạy? Bất ngờ thay, súng nổ từ ngoài cửa sổ. Hai cú ngã. Một bước thuộc tính bóng loáng: Anh Minh!
Điều bất ngờ: Anh ấy không chết. Tai nạn xe hơi là một kế hoạch chết chóc để trả thù. Anh đã hợp tác với một bí mật tư nhân, người cũ của bố để thiết lập. Xe lao vực là do anh điều khiển từ xa, thi thể không có vì anh nhảy dù trước đó. “Anh phải làm vậy để bảo vệ em,” anh ôm tôi, giọng ngọt ngào. “Họ đã giết bố mẹ, anh không thể để mất em.”
Hóa ra, anh Minh bị ung thư giai đoạn cuối – chi tiết và ẩn trong cửa sổ. Anh biết mình không còn tồn tại lâu nên quyết định dùng thời gian còn lại để kết thúc mọi thứ. “Thứ đó” không chỉ là bằng chứng mà còn là món quà cuối cùng: Anh đã dâng hiến, và nếu tôi cần (tôi có vấn đề về tim bẩm sinh mà không biết), anh sẽ là người yêu tôi. Cảm động đến mức tôi không cầm được nước mắt. Anh hy sinh tất cả, từ sức khỏe đến tự làm, chỉ để tôi sống bình yên.
Cảnh báo đến, giữ lại những người còn lại của tập thể. Bằng chứng được giao, nhiệm vụ cũ được mở lại. Anh Minh qua đời ba tháng sau, nhưng trước đó chúng tôi có những ngày bên nhau: dạo công viên, ăn kem như thời thơ bé, và anh kể hết mọi chuyện. “Anh yêu em, Lan. Giữ ‘thứ đó’ là giữ lấy cuộc sống.”
Bây giờ, tôi đeo chiếc nhẫn cổ mỗi ngày, như lời nhắc nhở về tình yêu hy sinh của anh. Cuộc đời có những mất mát nhưng cũng có những bí mật tạo ta mạnh mẽ hơn. Và tôi biết, anh Minh vẫn ở đâu đó, canh giữ cho em gái mình.