Căn nhà gỗ nhỏ nằm bên hồ nước tĩnh lặng, bao quanh bởi rừng thông xanh mướt. Gia đình chị Hoa – anh Tuấn, bé Linh (8 tuổi), và bé Minh (5 tuổi) – vừa chuyển đến đây để tận hưởng kỳ nghỉ hè. Không khí trong lành, tiếng chim hót, và mặt hồ lấp lánh khiến cả nhà tràn đầy niềm vui. Chiều hôm ấy, ngày 20 tháng 7 năm 2025, cả gia đình quyết định tổ chức một buổi dã ngoại bên hồ. Bé Minh, cậu bé hiếu động, nằng nặc đòi bơi, dù chị Hoa đã cảnh báo rằng hồ nước sâu và dòng chảy có thể nguy hiểm.
“Chỉ bơi gần bờ thôi, mẹ!” Minh nài nỉ, và chị Hoa, dù lo lắng, vẫn đồng ý, với điều kiện anh Tuấn phải trông chừng cậu bé. Linh, cô chị lớn, ngồi trên bờ, mải mê vẽ tranh, thỉnh thoảng ngó em trai đang tung tăng trong nước. Nhưng chỉ một khoảnh khắc lơ là, khi anh Tuấn quay đi lấy nước uống, một tiếng hét vang lên. Minh đã biến mất dưới mặt hồ. Chị Hoa gào lên, lao xuống nước, còn anh Tuấn và vài người dân gần đó nhảy theo tìm kiếm. Nhưng sau hàng giờ lặn ngụp, họ chỉ tìm thấy chiếc phao bơi của Minh, trôi lềnh bềnh cách bờ vài mét.
Cả gia đình chết lặng. Chị Hoa khóc ngất, ôm chặt Linh, còn anh Tuấn đấm tay xuống đất, tự trách mình. Đội cứu hộ được gọi đến, nhưng khi màn đêm buông xuống, họ lắc đầu: “Nước quá sâu, dòng chảy mạnh, e rằng không còn hy vọng.” Cả nhà trở về căn nhà gỗ, không ai nói một lời, không khí nặng nề như chì.
Đêm đó, gió thổi mạnh, làm cửa sổ căn nhà gỗ rung lên từng hồi. Chị Hoa, mắt đỏ hoe, đứng dậy định đóng cửa sổ để ngăn gió lạnh. Đột nhiên, bé Linh, đang ngồi co ro trên ghế, bỗng hét lên: “Mẹ ơi, đừng đóng cửa sổ, con thấy em vẫn đang bơi ngoài đó!”
Cả nhà sững sờ. Chị Hoa quay lại, run rẩy hỏi: “Con nói gì? Minh đâu mà bơi?” Linh, khuôn mặt nhợt nhạt, chỉ tay ra cửa sổ, giọng run run: “Con thấy em Minh, em đang bơi ở giữa hồ, em còn vẫy tay với con!” Anh Tuấn lao ra cửa sổ, nhìn xuống mặt hồ tối đen, nhưng chỉ thấy bóng cây phản chiếu và sóng nước lăn tăn. “Linh, con mơ à? Minh… Minh không còn nữa,” anh nói, giọng nghẹn ngào.
Nhưng Linh nhất quyết: “Không, con thấy rõ mà! Em mặc áo phao đỏ, đang bơi ở kia!” Chị Hoa bật khóc, nghĩ rằng con gái bị sốc tâm lý. Cô ôm chặt Linh, dỗ dành: “Con mệt rồi, ngủ đi, đừng nghĩ lung tung.” Nhưng Linh vùng ra, chạy ra cửa, đòi xuống hồ. Anh Tuấn phải giữ chặt cô bé, trong khi cả nhà chìm trong nỗi đau và sự hoang mang.
Đêm đó, không ai ngủ được. Linh cứ ngồi bên cửa sổ, mắt dán vào mặt hồ, lẩm bẩm: “Em Minh chưa đi đâu, em vẫn ở đó…” Chị Hoa và anh Tuấn bắt đầu lo sợ, nghĩ rằng Linh có thể đang gặp vấn đề tâm lý. Họ quyết định đưa cô bé đến bác sĩ vào sáng hôm sau, đồng thời báo đội cứu hộ tiếp tục tìm kiếm, dù hy vọng đã cạn kiệt.
Sáng hôm sau, đội cứu hộ trở lại hồ, chủ yếu để làm thủ tục cuối cùng. Nhưng khi họ lặn xuống khu vực giữa hồ – nơi Linh chỉ tối qua – một người cứu hộ bỗng hét lên qua bộ đàm: “Có gì đó ở đây!” Cả đội vội vàng kéo lên một chiếc lồng sắt lớn, rỉ sét, bị mắc kẹt dưới đáy hồ. Bên trong lồng, họ kinh hoàng phát hiện một chiếc ba lô cũ, chứa đầy tài liệu và một tấm ảnh gia đình – trong đó có một cậu bé giống hệt Minh, mặc áo phao đỏ.
Chị Hoa và anh Tuấn sững sờ khi được gọi đến hiện trường. Họ nhận ra chiếc ba lô không phải của Minh, nhưng tấm ảnh lại khiến họ chết lặng. Cậu bé trong ảnh giống Minh như đúc, từ nụ cười đến ánh mắt. Người cứu hộ giải thích: “Chiếc lồng này có thể là một phần của vụ án cũ, bị chìm dưới hồ nhiều năm. Chúng tôi sẽ điều tra thêm.”
Cảnh sát vào cuộc, và một bí mật động trời dần lộ ra. Hóa ra, 15 năm trước, một gia đình từng sống trong căn nhà gỗ này đã mất tích bí ẩn sau một chuyến dã ngoại bên hồ. Người ta đồn rằng đứa con trai nhỏ của họ, cũng 5 tuổi, đã chết đuối, nhưng thi thể không bao giờ được tìm thấy. Tài liệu trong ba lô tiết lộ rằng gia đình đó bị truy sát bởi một nhóm tội phạm vì phát hiện ra một đường dây buôn lậu qua hồ. Chiếc lồng sắt, theo cảnh sát, có thể là công cụ để phi tang bằng chứng.
Điều khiến cả nhà chị Hoa kinh hoàng hơn cả là khi Linh, được đưa đến xem tấm ảnh, thì thầm: “Đây là cậu bé con thấy đêm qua. Cậu ấy nói muốn con giúp tìm bố mẹ cậu ấy.” Chị Hoa ôm chặt Linh, nước mắt tuôn rơi, nhận ra rằng Linh không bị ảo giác. Cô bé đã nhìn thấy linh hồn của cậu bé mất tích 15 năm trước, và bằng cách nào đó, cậu bé ấy đã dẫn đội cứu hộ đến manh mối cuối cùng về vụ án.
Vụ án 15 năm trước được mở lại, và chiếc lồng sắt trở thành bằng chứng then chốt để truy ra nhóm tội phạm. Nhưng đối với gia đình chị Hoa, nỗi đau mất Minh vẫn không nguôi. Họ quyết định rời khỏi căn nhà gỗ, không bao giờ quay lại hồ nước ấy nữa. Linh, dù còn nhỏ, trở nên trầm lặng hơn, nhưng cô bé luôn mang theo một bức vẽ – hình một cậu bé mặc áo phao đỏ, đứng giữa hồ, vẫy tay.
Câu chuyện khép lại với hình ảnh Linh đứng trước cửa sổ căn nhà mới, nhìn ra bầu trời đêm. Cô bé thì thầm: “Cảm ơn cậu đã cứu em và bố mẹ.” Dù không ai biết cậu bé trong hồ có thực sự xuất hiện hay chỉ là trí tưởng tượng của Linh, lời nói của cô bé đêm ấy đã thay đổi tất cả, mở ra một bí mật bị chôn vùi và mang lại công lý cho một gia đình khác.