Gia đình chị Hương – gồm có chị, anh Tùng, cô con gái lớn Thảo (19 tuổi), và cậu con trai út Huy (16 tuổi) – bắt đầu chuyến leo núi tại khu vực fansipan, đỉnh núi cao nhất Việt Nam. Đây là chuyến đi mà Thảo, một sinh viên năm đam mê mê khám phá khám phá, đã mang cả nhà thực hiện để kỷ niệm kỳ nghỉ hè cuối cùng trước khi cô bận rộn với đại học. Huy, dù không thích leo núi, vẫn tham gia vì chiều chị.
Cả gia đình khởi hành trong không khí hào hứng. Thảo dẫn đầu, vừa đi vừa quay video, phát trực tiếp trên mạng xã hội: “Mọi người ơi, nhìn đám mây trên đỉnh fansipan đẹp như tiên cảnh!” Huy, mang ba lô nặng trịch, Cô: “Chị mà ngã là em không cứu đâu!” Anh Tùng và chị Hương cười lớn, tận hưởng khoảnh khắc sảng khoái cả nhà cùng nhau. Họ cắm trại gần một con suối nhỏ trên núi, nơi sóng nước êm dịu vào những tảng đá, tạo nên âm thanh yên bình.
Nhưng khi hoàng hôn rơi xuống, thì đột ngột thay đổi. Mây đen kéo đến, gió rít qua khe núi, và mưa bắt đầu trụ xuống như thác. Anh nhanh chóng chạy tới cả nhà thu phóng để tìm nơi ẩn náu. Trong lúc di chuyển, một trận lũ quét bất ngờ ập đến từ con suối gần đó. Nước lũ cuốn mạnh, cuốn Huy ra khỏi nhóm. Thảo hét lên: “Huy! Bám vào cây!” Nhưng cậu em trai bị dòng nước siết chặt, biến mất giữa màn hình trắng xóa.
Chị Hương khóc khóc, anh Tùng lao theo dòng nước nhưng chỉ tìm thấy chiếc ba lô của Huy mắc vào một cành cây. Đội cứu hộ được gọi đến, nhưng mưa lớn và địa hình nguy hiểm trở thành công việc tìm kiếm gần như vô vọng. Đêm đó, họ đưa chị Hương, anh Tùng, và Thảo về một trạm kiểm lâm, báo rằng cơ hội tìm thấy Huy còn sống rất thấp. Thảo xuống, ôm chặt ba lô của em trai, lam thiên: “Huy sẽ về, em ấy không thể đi xa thế…”
Tại trạm kiểm tra, không có lực lượng bảo vệ nặng nề. Chị Hương ngồi thẫn thờ, mắt đỏ hoe, còn anh Tùng liên tục gọi điện yêu mọi mối quan hệ. Thảo, dù kiệt sức, không chịu rời cửa sổ, nhìn ra con chiên giờ đã ngập nước đục. Gió rít mạnh, mang theo hơi lạnh từ núi rừng. Tự nhiên, Thảo bật, chạy ra cửa, hét lên với mẹ: “Mẹ ơi, mình đừng đi, nhỡ em quay lại không thấy mình thì sao, ngoài kia sóng lớn lắm em sẽ sợ mẹ ơi!”
Chị Hương đỗ, ôm chặt con gái. “Thảo, con nói gì? Huy… Huy không còn ở đó nữa.” Nhưng Thảo lắc đầu, nước mắt xả rơi, chỉ tay ra con hẻm: “Con thấy em Huy, em đang bám vào đá ngoài kia, em ướt hết rồi, em sợ lắm! Mẹ ơi, đừng đi, em sẽ không tìm được mình!” Anh Tùng, nghe thấy, chạy ra nhìn theo hướng Thảo chỉ, nhưng chỉ tìm thấy dòng nước ép và bóng cây lập lòe trong mưa.
Một nhân viên yêu hộ lắc đầu: “Cô bé chắc bị sốc. Dòng nước mạnh thế này, không ai trụ nổi đâu.” Nhưng Thảo nhất quyết, nắm tay mẹ, van xin: “Mẹ, con thấy thật mà! Huy đang ở đó, mẹ phải tin con!” Dù nghi ngờ, chị Hương không chịu nổi ánh mắt tuyệt vời của con gái, yêu cầu anh yêu hộ kiểm tra lại khu vực Thảo chỉ, gần một nền tảng đá lớn giữa.
Đội cứu hộ, dù mệt mỏi, vẫn quay lại cơn đói. Khi họ tiếp cận đá lớn, một người hét lên qua bộ đàm: “Có gì ở đây!” Họ kéo lên không phải Huy, mà là một chiếc túi chống nước, bị khóa chặt trong khe đá. Bên trong túi là một chiếc máy quay nhỏ và một mảnh giấy viết tay. Thảo nhận ra ngay chiếc máy quay – thứ mà Huy luôn mang theo để ghi lại những chuyến đi.
Khi mở máy quay, cả gia đình chết lặng trước đoạn video cuối cùng của Huy. Trong video, cậu bé bên cạnh, chỉ vài phút trước khi lũ quét nhập đến, nói với camera: “Chị Thảo, nếu em không về, chị phải xem cái này. Em tìm thấy một hầm dưới đá này, có người đang cất giấu gì đó. Em nghe họ nói về ‘hàng trắng’ và ‘giao hàng đêm nay’. Em đã quay lại, nhưng họ đã thấy em. Chị, đưa cái này cho cảnh sát, đừng để bố mẹ lo.”
Mỏng giấy kèm theo, viết nến bằng bút chì, chỉ vỏn: “Chị Thảo, em xin lỗi, em chỉ muốn bảo vệ mọi người.” Thảo bật khóc nức nở, nhận ra em trai không chỉ bị cuốn cuốn đi. Cảnh báo được gọi đến và khi kiểm tra khu vực nền đá, họ sẽ phát hiện ra một đường hầm bí mật trên núi. Bên trong là một kho chứa ma túy giá trị triệu đô, cùng dấu vết của một nhóm tội phạm vừa trái đi trước khi lũ quét đến.
Điều kinh hoàng hơn được tiết lộ khi cảnh sát phân tích quay máy: Huy không bị lũ cuốn ngẫu nhiên. Một đoạn video khác, được ghi tự động theo chế độ ban đêm, cho bạn thấy là một người đàn ông lạ mặt Đưa xuống ngay trước khi nước lũ về. Huy đã cố gắng lên, tích trữ đá, cất giữ túi chống nước trước khi kiệt sức. Cậu biết mình có thể không còn sống nhưng vẫn lựa chọn biện pháp bảo vệ bằng chứng để cứu gia đình và ngăn chặn tội ác.
Thảo ôm chặt máy quay, nước mắt rơi: “Huy ơi, chị xin lỗi, chị không biết em Dũng cảm thế này…” Chị Hương trầm xuống, nhận ra con trai út hy sinh để bảo vệ cả nhà. Anh Tùng, dù đau giảm, nắm tay Thảo, thì thầm: “Con phải sống tiếp, vì Huy.”
Bằng chứng từ Chiếc máy quay giúp cảnh sát khám phá một đường dây ma xuyên quốc gia hoạt động ngay dưới chân fansipan. Tên tội phạm Thú tội Huy bị bắt và phục vụ trở thành thành tâm điểm trên các mặt báo. Nhưng đối với Thảo và gia đình, nỗi đau mất Huy là vết thương không bao giờ lành. Thảo quyết định học ngành điều tra tội phạm, thề sẽ tiếp tục sứ mệnh mà em trai đã bắt đầu.
Câu chuyện quay lại với hình ảnh Thảo đứng bên cạnh, nơi Huy biến mất. Cô thảnh thơi một vòng tay mà Huy từng làm cho mình xuống dòng nước, thì thầm: “Huy ơi, chị sẽ không đi đâu cả, chị sẽ đợi em, dù sóng có lớn thế nào.” Lời nói xé lòng của Thảo đêm ấy không chỉ là nỗi đau của một người chị mà là lời hứa với cậu em trai đã dùng mạng sống để bảo vệ gia đình và công lý.