×
×

Mỗi lần một đứa con rời đi, anh Tuấn cảm thấy căn nhà như có gì đó thay đổi, những vật dụng nhỏ bị xê dịch và còn…

Ông Tuấn, 62 tuổi, vừa nghỉ hưu sau hơn ba thập kỷ làm kỹ sư tại một công ty xây dựng lớn ở thành phố. Quyết định trở về quê sống cùng người vợ hiền hậu, bà Hoa, là một bước lớn. Căn nhà nhỏ ở làng quê, nơi ông sinh ra và lớn lên, giờ đây trở thành thành yên bình với vườn rau, ao cá và những buổi chiều gió gió. Nhưng sâu trong lòng, anh Tuấn vẫn cảm thấy trống trải. Ba con – Minh, Lan và Phong – đều đã có cuộc sống riêng ở thành phố. Những cuộc gọi thưa dần, những lần về thăm chỉ lác đá vài lần mỗi năm.

Thế rồi, một ngày đầu đông, Minh, con trai cả, không ngờ xuất hiện trước cổng với một chiếc vali lớn. Anh nói muốn nghỉ phép vài tuần để “chăm sóc bố mẹ”. Ông Tuấn ngạc nhiên nhưng phấn khích, nghĩ rằng con trai muốn bồi đắp thời gian xa cách. Chỉ vài ngày sau, Minh rời đi, và Lan, cô con gái giữa, lại xuất hiện với lý do tương tự. Cô ở lại một tháng, tất cả sẽ nấu nướng, dọn dẹp, thậm chí còn sửa lại nhà. Khi Lan rời đi, đến như Phong, bạn út, trở về với nụ cười tươi rói và những câu chuyện rôm rả.

Sự “thay chăm sóc” này khiến anh Tuấn vừa cảm động vừa nghi ngờ. Các con đều bận rộn, vậy tại sao lại liên tục trở về? Và điều kỳ lạ hơn, mỗi lần một đứa con rời đi, anh Tuấn cảm thấy căn nhà như có gì đó thay đổi – những vật dụng nhỏ bị xê dịch, những tiếng động lạ vào ban đêm, và ánh mắt lảng tránh của những con khi ông hỏi han.

Một buổi sáng, khi đang rảnh rỗi ngoài vườn, anh Tuấn phát hiện ra một chiếc máy ảnh nhỏ xíu ẩn trong cụm lá dây leo bám trên Tường. Ông tốc độ, vì đó không phải thứ ông hay bà Hoa gắn thiết. Ban đầu, ông nghĩ có thể là trộm, nhưng máy ảnh được đặt quá tinh vi, hướng thẳng vào phòng khách – nơi cả gia đình bình thường quần quần. Ông quyết định im lặng, không nói chuyện với bà Hoa, và bắt đầu quan sát kỹ hơn.

Ông để ý thấy Minh, khi trở lại lần thứ hai, thường xuyên kiểm tra điện thoại vào ban đêm. Lan, tiền không giỏi công nghệ, lại lén lút kiểm tra các góc nhà mỗi khi nghĩ rằng không ai để ý. Phong thì hay hỏi những câu kỳ lạ, như: “Bố có bảo giờ giữ đồ gì quý giá của ông nội không?” hay “Căn gác xép có khóa không?”. Những hành động này càng khiến ông Tuấn thêm nghi ngờ. Ông bắt đầu lục lọc ký ức, cố gắng tìm xem có điều gì trong quá khứ các con hành động bí ẩn như vậy.

Đêm đó, ông giả đi ngủ sớm, nhưng sinh thức để theo dõi. Qua khe cửa, ông thấy Phong thư lên gác xép, lục lọc một chiếc rương cũ – nơi ông nội để lại một vài món đồ cổ. Ông Tuấn định lên tiếng, nhưng rồi dừng lại khi nghe Phong lam bẩm sinh: “ Phải tìm được nó trước khi quá hậu.”

Không thể chịu đựng thêm được, ông Tuấn quyết định đối chất với các con. Ông gọi cả ba con về nhà, đặt chiếc máy ảnh đã cất xuống lên bàn và hỏi thẳng:
“Các con đang làm gì? Ai gắn cái này? Và tại sao các con cứ nhau về đây, lục lọc nhà mình?”

Cả ba đứa con nhìn nhau, mặt tái mét. Minh, với tư cách anh cả, hít một hơi dài rồi lên tiếng:
“Bố, thách con không muốn làm bố lo. Nhưng đáp con không còn loại thuốc nào khác.”

Minh kể rằng cách đây vài tháng, anh đã nhận được một email nặc danh, kèm theo một đoạn video quay từ chính căn nhà này. Trong video, anh Tuấn đang ngồi đọc sách ở phòng khách, nhưng góc quay cho thấy một bóng người kín đáo đi qua cửa sau. Email yêu cầu Minh phải tìm một “món đồ” mà ông nội để lại, nếu không thì cả gia đình sẽ gặp nguy hiểm. Người gửi email tuyên bố đã gắn camera khắp nhà để theo dõi, và nếu Minh không hợp tác, họ sẽ làm hại ông Tuấn và bà Hoa.

Lan và Phong cũng nhận được những email tương tự. Cả ba quyết định không cảnh báo sát hại, bởi vì kẻ địch sẽ hành động ngay nếu họ làm như vậy. Thay vào đó, họ thay phiên nhau về quê, vừa để bảo vệ bố mẹ, vừa lén lút tìm kiếm “món đồ” bí ẩn mà không biết chính xác nó là gì. Họ lục lọc khắp nhà, từ gác xép đến kho chứa gỗ, nhưng không tìm thấy bất cứ thứ gì đáng giá.

Ông Tuấn Người Yên Tĩnh. Ông không ngờ các con đang thầm lặng đối mặt với nguy hiểm để bảo vệ mình. Nhưng điều làm ông đau xin vui lòng hơn là ông không biết “món đồ” đó là gì. Ông nội, một thợ thủ công lành nghề, chỉ để lại một số món đồ trang trí và một cuốn sổ tay cũ. Ông Tuấn chưa bao giờ nghĩ chúng có giá trị gì đặc biệt.

Đêm đó, cả gia đình cùng ngồi lại, Cô giở từng trang trong cuốn cửa sổ tay của ông nội. Cuốn sổ chứa đầy những bản vẽ chi tiết về các món đồ trang trí, nhưng ở trang cuối cùng, họ tìm thấy một dòng chữ viết tay: “Chìa khóa nằm trong chiếc đồng hồ.”

Ông Tuấn cướp mình. Chiếc đồng hồ gỗ treo trên Tường phòng khách – món đồ ông nội tự tay chế tác – đã ở đó hàng đêm, nhưng chưa ai từng mở nó ra. Với sự hồi hộp, ông cất chiếc đồng hồ xuống, kỹ lưỡng tháo rời mặt sau. Bên trong, ẩn giấu dưới lớp gỗ, là một mảnh giấy nhỏ và một viên ngọc trai rừng sâu.

Giấy mỏng ghi một địa chỉ ở thành phố, cùng dòng chữ: “Giao viên ngọc cho đúng người, nếu không, lời nói sẽ đáp ứng.” Ông Tuấn bàng hoàng khi nhận ra địa chỉ này thuộc về gia đình ông Lâm – một người thân của ông nội, nhưng đã qua đời cách đây nhiều năm. Viên ngọc trai, theo lời kể của ông nội, là món quà ông Lâm tặng ông nội như một lời hứa về tình bạn. Nhưng tại sao nó lại liên quan đến lời nói? Và ai đứng sau những email nguy hiểm?

Cả gia đình quyết định tìm đến con trai ông Lâm, nay là một doanh nhân thành đạt. Khi trao viên ngọc, người đàn ông bật khóc. Ông kể rằng cha mình từng nói về một viên ngọc trai đen, được cho là vật bảo vệ gia đình từ một lời nói cổ xưa. Nhưng viên ngọc đã bị đánh cắp nhiều năm trước, và gia đình ông liên tục vẽ tranh. Ông không ngờ viên ngọc lại nằm trong tay ông nội của Minh.

Hóa ra, kẻ gửi email nặc danh là một người họ hàng xa của ông Lâm, biết về viên ngọc và tin rằng nó đang ở trong nhà ông Tuấn. Ta đã thiết kế người gắn máy ảnh để theo dõi, hy vọng ép các con ông Tuan giao công viên ngọc quý. Nhưng khi viên ngọc được trao lại, mọi chuyện chấm dứt. Người họ hàng kia bị cảnh sát bắt giữ sau khi Minh âm thầm thu thập bằng chứng từ các email.

Sau tất cả, ông Tuan ôm các con, nước mắt lăn dài. Ông nhận ra rằng, dù các con đã lớn, đã có cuộc sống riêng, nhưng tình yêu và sự hy sinh chúng dành cho gia đình vẫn còn nguyên. Viên ngọc trai, dù quý giá, không thể so sánh bằng tình cảm mà các con dành cho bố mẹ.

Căn nhà nhỏ ở quê giờ đây không chỉ là nơi nghỉ hưu của ông Tuấn mà còn là nơi lưu giữ những kỷ niệm đẹp về sự đoàn tụ. Chiếc đồng hồ gỗ vẫn treo trên Tường, như một lời nhắc nhở rằng, trong những khoảnh khắc khắc khó khăn nhất, gia đình luôn là điểm tựa Chắc chắn nhất.

Related Posts

Our Privacy policy

https://quangnam247.com - © 2025 News