×
×

Nam nói: Báo hiếu bố mẹ là trách nhiệm của người làm con dâu, rồi ch/ỉ thẳ/ng m.ặt Lan…

Hương và Nam cưới nhau được ba năm. Hương là một cô gái hiền lành, làm kế toán cho một công ty nhỏ, còn Nam là kỹ sư xây dựng, người đàn ông trầm tính nhưng đầy trách nhiệm. Cuộc sống hôn nhân của họ tưởng nhẹ nhàng đềm, nhưng dưới bề mặt là những rạn nứt âm thầm. Hương luôn cố gắng vun vén cho gia đình, từ việc chăm sóc nhà cửa đến tiết kiệm từng đồng để lo cho tương lai. Nam, ngược lại, mang trong mình một niềm tin sắt đá: “Báo bố mẹ là trách nhiệm của người làm con.” Điều này không có gì nói, nhưng cách Nam thể hiện lại tạo ra Hương tăng cảm thấy lạc lõng trong chính ngôi nhà của mình.

Mọi chuyện bắt đầu khi Nam liên tục lấy tiền tiết kiệm chung của hai vợ chồng để gửi về cho bố mẹ đẻ ở quê. Ban đầu, Hương không ý kiến. Cô hiểu rằng bố mẹ Nam đã vất vả nuôi anh không lớn, và việc hỗ trợ ông bà là điều nên làm. Nhưng số tiền ngày càng lớn, từ vài triệu mỗi tháng đến hàng triệu triệu, thậm chí có lần Nam rút sạch tài khoản chung để xây lại nhà cho bố mẹ. Khi Hương thắc mắc, Nam chỉ nói: “Em là dâu con, báo nguy nhà chồng là trách nhiệm. Anh làm thế này là vì cả gia đình mình.” Hương im lặng, nhưng trong lòng cô, một vết thương âm ỉ bắt đầu hình thành.

Một ngày, Hương phát hiện ra số tiền cô dành dụm để chữa bệnh cho mẹ mình – bà Lan, người bị viêm mãn tính – đã không cánh mà bay. Cô nhớ rõ ràng số tiền đó được mua trong tài khoản tiết kiệm riêng tư, nơi cô nghĩ Nam sẽ không động đến. Nhưng khi kiểm tra, tài khoản trống. Hương run run gọi điện cho Nam, giọng sáo lại: “Anh lấy tiền em để dành cho mẹ em à?”

Nam ở đầu dây bên kia, giọng bình yên: “Ừ, anh gửi về quê. Bố mẹ anh cần tiền gấp để sửa đường dẫn nước cho làng. Em do ích kỷ, việc làng việc nước cũng là việc chung.” Hương gần như không tin nổi vào tai mình. Cô hét lên: “Đó là tiền để chữa bệnh cho mẹ em! Anh có biết mẹ em đau thế nào không?” Nam chỉ đáp lạnh lùng: “Mẹ em còn đi lại được, không sao đâu. Bố mẹ anh già rồi, cần anh hơn.”

Đêm đó, Hương không ngủ. Cô ngồi co ro trong góc phòng, nước mắt Yên lặng lẽ rơi. Cô nhớ lại những tháng ngày mẹ cô, bà Lan, một mình nuôi cô không lớn sau khi bố mất. Bà từng làm việc quần kiệt, từ bán hàng rong đến may vá thu đêm, chỉ để Hương được học hành tử tế. Vì vậy mà hiện tại, số tiền cô dành dụm để giúp mẹ lại bị chồng lấy đi, với lý do “báo nguy nhà chồng.” Hương cảm thấy như mình đã đánh mất chính mình trong cuộc hôn nhân này.

Sáng hôm sau, chuông điện thoại reo. Là bà Lan. Hương vàng bắt máy, cố gắng ẩn giấu chi phí vì cả đêm. Bà Lan, với giọng nói yếu ớt nhưng đầy yêu thương, chỉ nói đúng một câu: “Hương, con đã làm tất cả những gì có thể cho mẹ. Bây giờ, hãy sống cho chính con.”

Câu nói ấy như một chút dao xuyên qua tim hương, nhưng đồng thời cũng như một tia sáng soi soi. Bà Lan không hào móc, không than thở, nhưng lời nói ấy suy nghĩ Hương Tỉnh. Cô nhận ra rằng, trong suốt ba năm hôn nhân, cô đã sống vì người khác – vì Nam, vì bố mẹ chồng, vì cái gọi là “trách nhiệm của dâu con” – mà quên mất bản thân mình. Và mẹ cô, người phụ nữ hy sinh cả đời vì cô, chỉ muốn cô được hạnh phúc.

Nam, khi nghe Hương kể lại cuộc gọi, héo im lặng. Anh ngồi đó, ánh mắt trống rỗng, như thể lần đầu tiên nhận ra những gì mình đã làm. Hương nhìn chồng, giọng bình tĩnh nhưng cương quyết: “Anh nói báo báo là trách nhiệm. Nhưng anh quên rằng em cũng có mẹ, có những người em cần chăm sóc. Nếu anh không thể tôn trọng điều đó, em không thể tiếp tục.” Nam đầu ra, không nói gì. Lần đầu tiên anh cảm nhận được sự mất mát đang đến gần.

Sau cuộc nói chuyện chuyện, Hương quyết định về quê thăm mẹ. Cô mang theo số tiền ít phút còn lại, mua thuốc cho bà Lan và ở lại bên mẹ vài tuần. Trong thời gian đó, Nam bắt đầu suy nghĩ lại về hành động của mình. Nhớ lại những lần Hương Yên tĩnh làm mọi thứ vì gia đình, từ việc chăm sóc anh khi đến việc mệt mỏi khi anh đặt bố mẹ mình lên trên tất cả. Anh nhận ra, trong khi anh say mê “báo mộng,” anh đã vô tình bỏ quên người vợ luôn đứng sau lưng mình.

Một buổi chiều, Nam xuất hiện trước cửa nhà bà Lan. Anh mang theo một phong bì tiền, nói rằng đó là số tiền anh vay mượn từ bạn bè để trả lại Hương. “Anh xin lỗi,” Nam nói, giọng run run. “Anh đã nói khi nghĩ chỉ có bố mẹ anh là quan trọng. Em và mẹ em cũng là gia đình của anh.” Hương nhìn chồng, nước mắt thảnh thơi. Cô không biết liệu mình có thể tha thứ ngay lập tức, nhưng cô thấy trong mắt Nam một sự chân thành mà lâu rồi cô không thấy.

Câu chuyện kết thúc với hình ảnh Hương và Nam cùng nhau chăm sóc bà Lan. Họ không lập tức trở lại như xưa, nhưng cả hai đều đang cố gắng xây dựng lại niềm tin. Hương hiểu rằng, báo nguy là quan trọng, nhưng một gia đình thực sự phải được xây dựng trên sự tôn trọng và yêu thương lẫn nhau. Còn Nam, anh học được rằng, trách nhiệm không chỉ là cho đi, mà còn biết trân trọng những gì mình đang có.

Related Posts

Our Privacy policy

https://quangnam247.com - © 2025 News