Khoa, 29 tuổi, là một kiến trúc sư tài năng tại Sài Gòn, nơi nhịp sống luôn vui hả. Anh tìm Hạnh, một cô gái dịu dàng sống ở Đà Lạt, qua một ứng dụng hẹn hò trực tuyến. Hạnh, 26 tuổi, làm việc tại một cửa hàng hoa nhỏ, luôn xuất hiện trong những cuộc gọi video với nụ hôn rạng rỡ và giọng nói ấm áp. Dù cách nhau hơn 300 cây số, tình yêu của họ im lặng qua những tin nhắn, những cuộc gọi thu đêm, và những lần Khoa lái xe hàng giờ lên Đà Lạt để gặp Hạnh phúc.
Sau ba năm yêu xa – chính xác là 1000 ngày – Khoa quyết định hôn Hạnh phúc trong một buổi tối lãng mạn dưới rừng thông Đà Lạt. Hạnh phúc ôm lấy anh, nước mắt hạnh phúc trầm dài, và nói “Em đồng ý”. Họ lên kế hoạch cho một đám cưới giản dị nhưng ấm cúng tại Sài Gòn, nơi gia đình Khoa sinh sống. Tất cả những thứ đã sẵn sàng: thiệp cưới đã gửi, nhà hàng đã đặt, và Váy cưới của Hạnh đều đã được đo hoàn hảo. Chỉ còn ba ngày nữa, Khoa sẽ chính thức nắm tay Hạnh phúc bước vào lễ đường.
Nhưng rồi, vào buổi tối thứ Hai, chỉ ba ngày trước đám cưới, Hạnh gọi điện cho Khoa. Giọng cô chạy qua điện thoại:
“Anh… em xin lỗi. Em nghĩ… mình nên muộn đám cưới lại một thời gian.”
Khoa học mịn, như thể đất dưới chân tĩnh. Anh hỏi lý do, nhưng Hạnh chỉ nói mơ hồ:
“Em cần thời gian để suy nghĩ thêm Anh đừng lo, em vẫn yêu anh.”
Cuộc gọi kết thúc, để lại Khoa trong nỗi buồn hoang mang. Anh không hiểu vì sao Hạnh, người luôn nói rằng cô yêu anh hơn tất cả, lại đột ngột muốn đám cưới. Cô ấy có chắc chắn về tình yêu không? Hay có điều gì cô ấy đang giấu anh? Khoa định không chờ câu trả lời. Anh muốn biết sự thật.
Không nói với Hạnh, Khoa lấy công việc để bay lên Đà Lạt ngay sáng hôm sau. Anh thuê một chiếc xe máy, Yên tĩnh đến gần cửa hàng hoa nơi Hạnh làm việc. Từ xa, anh thấy Hạnh vẫn như mọi ngày: buộc tóc cao, mặc áo sơ mi trắng, cẩn thận chăm sóc từng bó hoa. Nhưng có điều gì đó chưa rõ. Hạnh phúc mệt mỏi, đôi mắt Hậu quần, và cô thường xuyên nhìn đồng hồ như đang linh vàng.
Khoa học theo dõi Hạnh sau quyết định làm gì. Anh giữ khoảng cách, tim đập thình thịch khi thấy cô không về căn hộ nhỏ như thường lệ mà đi thẳng đến một bệnh viện ở ngoại ô thành phố. Hãy bước vào khu vực chăm sóc đặc biệt, nơi chỉ có người được phép vào. Khoa học bên ngoài, xin vui lòng lộn xộn. Anh tự hỏi: Hạnh bị bệnh? Hay có người đang ở trong thư viện? Tại sao cô chưa bao giờ kể với anh?
Không thể chịu nổi tò mò, Khoa quyết định vào bệnh viện. Anh giả vờ là người quen của Hạnh, thăm ở xoa dịu tân. Người y tá nhìn anh với ánh mắt đồng cảm, rồi nói:
“Cô ấy ở phòng 305, Chăm sóc em trai mình. Cậu bé bị bệnh nặng đã ba năm rồi.”
Khoa như chết lặng. Hạnh phúc chưa bao giờ nhắc đến em trai. Trong suốt 1000 ngày yêu nhau, cô chỉ nói về bố mẹ đã mất và cuộc sống độc lập của mình ở Đà Lạt. Anh quyết định phải đối mặt với Hạnh để tìm hiểu sự thật.
Khoa đứng trước cửa phòng 305, hít một hơi thật sâu trước khi vào cửa. Hạnh mở cửa, và khi nhìn thấy Khoa, cô tái mặt, đôi tay run run. Trong phòng, một cậu bé khoảng 10 tuổi nằm trên giường bệnh, gầy gò, da nhợt nhạt, nhưng đôi mắt sáng lên khi thấy chị. Cậu bé mỉm cười yếu ớt:
“Chị Hạnh, anh này là ai vậy?”
Hạnh không trả lời ngay. Cô kéo Khoa ra ngoài hành lang, nước mắt lăn dài:
“Anh… sao anh lại đến đây? Em xin lỗi, em không muốn anh biết…”
Khoa nắm tay cô, giọng định nghĩa:
“Hạnh, anh cần biết sự thật. Em trai em bị làm sao? Tại sao em giấu kín suốt ba năm qua?”
Hạnh bật khóc, kể lại câu chuyện mà cô đã chặt chẽ trong lòng. Em trai cô, Minh, mắc bệnh ung thư máu từ khi mới 7 tuổi. Bố mẹ Hạnh qua đời trong một tai nạn xe hơi ngay sau khi Minh được mong bệnh. Là chị gái duy nhất, Hạnh trở thành người chăm sóc Minh, từ bỏ giấc mơ học đại học để làm việc kiếm tiền chi trả viện phí. Cô chọn công việc bán hoa vì nó giúp cô có thời gian hoạt động ở bên Minh. Nhưng bệnh tình của cậu bé ngày càng nặng nề, và chi phí điều trị trở thành nặng nề không chịu nổi.
Hạnh nói trong nước mắt:
“Em yêu anh, Khoa, thật lòng. Nhưng em không thể để anh gánh chuyện này. Anh có một tương lai sáng lạn, gia đình anh kỳ ở anh. Nếu anh biết về Minh, em sợ anh sẽ cảm thấy bị giết. Em muốn đám lũ cưới vì… vì bác sĩ nói Minh chỉ còn vài tháng nữa. Em muốn ở bên em ấy đến phút cuối cùng.”
Khoang ôm Hạnh, vui lòng cắt. Anh không chỉ sốc vì bí mật mà còn đau vì Hạnh đã âm thầm chịu đựng tất cả một mình. Anh thì thầm:
“Hạnh, anh yêu em không chỉ vì những ngày vui, mà vì cả những lúc em cần anh nhất. Tại sao em không tin rằng anh sẽ ở bên em, dù chuyện gì xảy ra?”
Khoa quyết định ở lại Đà Lạt, không chỉ hỗ trợ Hạnh mà còn để gặp Minh. Cậu bé, dù yếu ớt, vẫn tràn đầy lạc quan. Minh kể với Khoa rằng chị Hạnh luôn nói về anh như một “người hùng” – người làm chị cười nhiều hơn bất kỳ ai. Khoa nhận ra rằng, dù hạnh phúc giấu anh về Minh, cô vẫn luôn trân trọng tình yêu thương của họ.
Nhưng cú twist lớn nhất đến vào ngày hôm sau. Khi Khoa và Hạnh đang ở bệnh viện, bác sĩ bước vào với một tin tức bất ngờ: một nhà tài trợ ẩn danh đã đồng ý chi trả toàn bộ chi phí cho một ca cao thuật ghép khung có thể cứu sống Minh. Hạnh phúc ngó lơ, không tin vào tai mình. Cô hỏi:
“Ai… ai lại làm điều đó? Chúng tôi không biết ai có khả năng chi trả số tiền lớn như vậy.”
Bác sĩ cười, trao cho Hạnh một lá thư. Trong thư, chỉ bao gồm một dòng:
“Hạnh, em xứng đáng được hạnh phúc. Hãy để tôi giúp em. – Một người bạn cũ.”
Hạnh đọc thư, tay chạy run. Cô nhận chữ rõ ràng. Đó là của Nam, người bạn thân thời trung học, người từng yêu thầm cô nhưng chưa bao giờ bạch nói. Nam giờ là một doanh nhân thành đạt, và anh đã âm thầm theo dõi cuộc sống của Hạnh từ xa. Khi biết về tình trạng của Minh, anh quyết định giúp đỡ mà không cần cô biết.
Khoa nhìn Hạnh, hãy thoáng gió sóng. Anh hỏi:
“Người này… có ý nghĩa gì với em không?”
Hạnh lắc đầu, nắm chặt tay Khoa:
“Anh ấy chỉ là quá khứ. Người em yêu, người em muốn ở bên, luôn là anh.”
Ca phẫu thuật của Minh thành công và cậu bé hồi phục dần dần. Đám cưới của Khoa và Hạnh được tổ chức ngay tại Đà Lạt, trong một khu vườn hoa rực rỡ – nơi Hạnh phúc từng mơ ước. Minh, dù còn yếu, được đưa xe lăn đến dự, hoàng cười rạng rỡ khi thấy chị gái hạnh phúc.
Khoa và Hạnh không còn yêu xa nữa. Họ chuyển về sống cùng nhau ở Đà Lạt, nơi Khoa mở một văn phòng kiến trúc kiến trúc nhỏ, nhưng Hạnh vẫn tiếp tục công việc bán hoa, nhưng giờ đây với một chút phiền toái. Bí mật 1000 ngày đã được tiết lộ, không chỉ mang họ đến gần nhau hơn mà còn giúp họ nhận ra rằng tình yêu thực sự là sự thoải mái hiểu và chia sẻ, ngay cả trong những giải quyết khó khăn nhất.
Câu chuyện lại với hình ảnh Khoa và Hạnh đứng bên Minh, kính ngắm hoàng hôn thả xuống trên rừng thông. Hạnh thì thầm:
“Cám ơn anh, vì đã không bỏ rơi em.”
Khoa cười, trả lời lại:
“Cảm ơn em, vì em đã chọn cơ hội để yêu thương cả thế giới của em.”