×
×

Nhà này ng/h/è//o thế à? Đi lễ hỏi mà đi dép tổ ong, đúng là q//u/ê m/ù//a……

Tại một ngôi làng nhỏ ở ngoại ô Hà Nội, không khí lễ hỏi của Minh và Lan rộng rãi nhưng không có phần căng thẳng. Minh, 29 tuổi, là con trai nhỏ của gia đình khá giả, sở hữu một lá phản xạ vàng lớn trong huyện. Anh yêu Lan, một cô gái 26 tuổi làm kế toán tại một công ty nhỏ. Lan có vẻ ngoài dịu dàng, đôi mắt sáng và nụ cười Minh say đắm từ lần đầu gặp tại một buổi hội làng. Sau hai năm yêu nhau, Minh quyết định xin cưới Lan, dù anh biết gia đình cô không thuộc hàng “môn đăng hộ” với nhà mình.

Sáng ngày lễ hỏi, sân nhà Minh được trang trí rực rỡ cùng cổng hoa tươi và bàn tiệc sang trọng. Gia đình Minh, từ bố mẹ đến họ hàng, đều diện áo dài và vest trưng bày lịch. Mẹ Minh, bà Hương, nổi tiếng là người toàn cầu, luôn muốn con trai cưới một cô gái có gia thế để “nâng tầm” dòng họ. Khi nghe Minh nói gia đình Lan chỉ làm nông, bà Hương đã nhíu mày, nhưng vì con trai sẵn sàng, bà miễn cưỡng đồng ý.

Đúng giờ lành, bước vào nhà gái. Bố mẹ Lan, ông Tâm và bà Ngọc, xuất hiện ngoài đời giản dị đến trình tạo cả nhà khoảnh khắc thoáng đãng. Ông Tâm mặc áo sơ mi cũ,Quần tây dền, chân đi đôi dép tổ ong xanh đã bạc màu. Bà Ngọc mặc áo bà ba, tay cầm một mảnh nhựa chăm trầu cau. Đằng sau họ, Lan bước đi trong tà áo dài hồng phấn, mặt rạng rỡ nhưng ánh mắt thoáng lo lắng.

Xì xào bắt đầu nổi lên từ phía nhà trai. Một người của Minh thì thầm:

“Nhà này nghèo thế à? Đi lễ hỏi mà đi dép tổ ong, đúng là quê mùa!”
Một người khác cười khẩy:

“Nhìn cái thùng nhựa thạch, chắc chắn có gì tử tế trong đó đâu.”

Minh nghe thấy, mặt nóng chạy, nhưng anh nắm tay Lan, cố gắng giữ bình tĩnh. Lan trả lời, không nói gì, nhưng đôi tay cô gái chặt tay Minh như tìm kiếm sự an ủi. Ông Tâm và bà Ngọc vẫn cười, trao đổi lễ vật với nhà trai một cách tự nhiên, phải như không để tâm đến những ánh mắt soi mói.

Lan chưa bao giờ kể nhiều về gia đình mình với Minh. Cô chỉ nói bố mẹ cô làm nông, sống giản dị, và không thích tài khoản. Minh, dù tò mò, cũng không hỏi thêm vì tôn trọng sự riêng tư của cô. Anh yêu Lan vì tính cách chân thành và sự độc lập của cô, không quan tâm đến gia thế. Nhưng những lời xì xào hôm nay khiến Minh bắt đầu tự hỏi: liệu anh có thực sự hiểu rõ về con gái mình sắp cưới?

Trong khi đó, ông Tâm và bà Ngọc vẫn giữ vẻ hiện tĩnh. Họ trao đổi trầu cau, rượu trà theo đúng phong tục, nhưng ánh mắt của họ ẩn chứa một sự tự tin khó hiểu. Khi nhà trai mời nhà gái ngồi vào bàn tiệc, bà Hương, mẹ Minh, đứng lên phát biểu:

“Hôm nay là ngày vui, nhà chúng tôi rất coi trọng nhà cô dâu. Tuy nhiên, theo phong tục, chúng tôi sẽ kiểm tra lễ vật để xem sự kiện đôi bên.”

Giọng bà Hương nhẹ nhàng nhưng mang chút hào hứng, như muốn thử thách nhà gái. Một số người hàng nhà Minh cười khúc khích, nghĩ rằng sau lễ của nhà gái chắc chắn có những thứ đơn giản như trầu cau hay bánh chưng.

Lan nhìn bố mẹ, ánh mắt thoáng lo lắng. Ông Tâm trả lời, gật đầu với cô như muốn nói: “Cứ để mọi chuyện diễn ra.”

Người đại diện nhà trai, anh họ của Minh, bước lên mở lễ. Tráp đầu tiên chứa trầu cau, được gói cẩn thận nhưng không có gì đặc biệt. Tráp thứ hai là bánh cốm, thứ ba là rượu, tất cả đều đúng phong tục nhưng đơn giản, càng làm nhà trai thêm phần đạt ý. Xì xào nổi lên:

“Thấy chưa, nhà này có gì đâu mà bày đặt!”

Đến sau cuối cùng, một mùi hương gỗ nhỏ giải quyết hoa văn tinh sau, mọi người im lặng. Không ai để ý rằng chiếc hộp này hoàn toàn khác với những thứ khác – nó không phải là thứ thường thấy trong nghi lễ. Anh họ Minh, với vẻ tò mò, mở Sản hộp. Cả sân im lặng đi.

Bên trong là một tập tài liệu được đóng dấu đỏ cẩn thận, cùng một chìa khóa vàng nhỏ gắn viên ngọc trai kiệt. Anh họ Minh chạy cầm tài liệu lên, đọc tới:

“Hợp đồng chuyển nhượng quyền sử dụng đất… 5 ha đất tại trung tâm khu công nghiệp mới, giá trị 200 tỷ đồng… đứng tên Nguyễn Minh và Nguyễn Lan.”

Cả nhà đều im lìm. Bà Hương, vốn giữ luôn hiện kỳ, đứng bật dậy, mắt mở to. Ông Tâm đứng lên, giọng trầm ấm nhưng đầy uy quyền:

“Nhà chúng tôi tuy sống giản dị, nhưng không phải không có gì. Trên trái đất này là tâm huyết cả đời của tôi và bà nhà. Chúng tôi không tài trợ, nhưng muốn dành món quà này cho con gái và con rể, để hai đứa trẻ có một khởi đầu vững chắc.”

Cú twist không dừng lại ở đó. Ông Tâm Tiếp tục:

“Còn lại chìa khóa này là của một biệt thự ở khu đô thị mới. Chúng tôi đã mua nó từ lâu, định dành cho Lan khi cô ấy lập gia đình. Nhưng chúng tôi muốn hai đứa trẻ tự quyết định tương lai, nên chưa bao giờ nói ra.”

Nhà trai, từ những người vừa xì hơi chê bai, giờ phút xả rác. Bà Hương gắn kết:

“ Chúng tôi… không ngờ… thực sự xin lỗi vì đã hiểu được các vấn đề.”

Lan nắm tay Minh, nước mắt lăn dài. Cô thì thầm:

“Em không muốn anh yêu em vì gia đình em có gì. Em chỉ muốn anh yêu em vì chính em.”

Minh ôm chặt Lan, sử dụng đá đá cảm xúc. Anh nhận ra rằng, dù gia đình Lan có giàu hay nghèo khó, tình yêu của anh dành cho cô không quản thay đổi.

Sau lễ hỏi, ông Tâm và bà Ngọc kể lại câu chuyện của họ. Hai người từng là những nông dân nghèo khó, nhưng nhờ sự chăm chỉ và đầu kinh doanh, họ đã đầu tư vào đất đai từ hàng năm trước, khi khu vực đó còn lại là đồng ruộng hoang vu. Khi khu công nghiệp mọc lên, giá trị đất tăng vọt, biến họ thành triệu phú. Nhưng họ chọn đường sống giản dị, đi dép tổ ong, mặc áo bà ba, vì không muốn quên nguồn gốc. Họ dạy Lan giá trị của sự khiêm nhường và lòng tự trọng, để cô tự lập và không dựa vào gia sản.

Minh, dù chớp trước sự thật, càng thêm kính trọng bố mẹ vợ tương lai. Anh nhận ra rằng, đôi dép tổ ong không phải là biểu tượng của sự nghèo khó, mà là minh chứng cho một cuộc đời đầy ý nghĩa và nghị nghị lực.

Đám cưới của Minh và Lan diễn ra trong niềm vui ngập tràn, không còn bất kỳ ánh mắt nghi ngờ nào từ nhà trai. Món quà trong tráp không chỉ là tài sản mà còn là bài học về sự khiêm tốn và tình yêu chân thành. Minh và Lan quyết định dùng mảnh đất để xây dựng một trường học miễn phí cho trẻ em nghèo, như cách để tri ân những giá trị mà gia đình Lan đã truyền dạy.

Câu chuyện lại với hình ảnh ông Tâm và bà Ngọc, vẫn trong đôi dép tổ ong, đứng bên Minh và Lan tại Lễ Khánh thành ngôi trường. Họ cười, ánh mắt ẩn niềm tự hào. Lan nắm tay Minh, thì thầm:

“Cảm ơn anh, vì em đã yêu thích sự giản dị của em.”

Minh đáp lại:

“Cám ơn em, vì anh đã chọn giá trị thực sự của một gia đình.”

Related Posts

Our Privacy policy

https://quangnam247.com - © 2025 News