×
×

Nhìn bố mẹ dâu cô dâu, đúng là d/â/n q/u/ê, ăn mặc thế này mà cũng đến dự tiệc sang trọng…

Giữa một thị trấn nhỏ ven biển, nơi những con sóng rì rào hòa giữa đám đông nhạc cưới ro, hôn lễ của Mai và Tuấn bờ biển được tổ chức trong một nhà hàng sang trọng bên bờ biển. Mai là cô gái quê hương, lớn lên giữa những cánh đồng trắng xóa và những ngày tháng chuyển động cùng cha mẹ. Tuấn, trái lại, là con trai của một gia đình kinh doanh hải sản nổi tiếng trong vùng, giàu có và đầy nhiệt huyết. Tình yêu của họ bắt đầu từ một lần tình cờ gặp gỡ tại chuồng voi, khi Mai giúp Tuấn tìm lại chiếc điện thoại bị rơi. Nụ cười ấm áp của Mai đã làm trái tim Tuấn rung động, và sau hai năm yêu nhau, họ quyết định về chung một nhà.

Nhà hàng cưới được trang trí lẫy lẫy, với hoa tươi nhập khẩu, chùm đèn pha lê và những bàn tiệc bày biện tinh tế. Khách khứa, từ bạn bè của Tuấn trong giới kinh doanh đến họ hàng nhà trai, đều là những bộ đồ giá, nói cười rôm rả. Nhưng trong không khí xa hoa, một sự bất công diễn ra tĩnh lặng, gây ra cơn đau Mai trái tim.

Bố mẹ Mai, ông Tâm và bà Hiền, những người dân làm muối với đôi chai lửa và tắm da cháy nắng, là nhà trai khéo léo sắp xếp ngồi ở một góc khuất của nhà hàng. Họ mặc những bộ áo dài và áo sơ mi cổ kỹ, giản dị đến thể lực giữa những bộ vest bóng loáng và váy dạ hội thoáng khí. Khi đến phần ảnh cưới, mẹ của Tuấn, bà Liên, lịch sự nhưng lạnh, nói với ông Tâm và bà Hiền: “Hai bác ngồi đây yên yên đi, chụp ảnh đông người chen chúc, không tiện đâu.” Lời nói nhẹ nhàng nhưng mang theo sự khinh miệt khó giấu. Ông Tâm chỉ gật đầu, kéo tay bà Hiền ngồi xuống, ánh mắt ông thoáng buồn nhưng vẫn giữ vẻ mặt tĩnh.

Mai, bên mép Tuấn trong bộ váy cưới lẫy, nghe được lời mẹ chồng. Cô nắm chặt tay Tuấn, thì thầm: “Anh, sao lại không để bố mẹ em chụp ảnh cùng?” Tuấn nhuệ, nhỏ giọng trả lời: “Mẹ anh bảo thế, em đừng bận tâm. Hôm nay là ngày vui, cứ để mọi chuyện qua đi.” Mai tàn môi, cố kìm nước mắt, nhưng trong lòng cô, một nỗi buồn ức chế bắt đầu dâng lên.

Trong suốt bữa tiệc cưới, cô Liên là trung tâm của mọi ý kiến. Với chiếc áo dài lụa vàng, bà đi lại giữa bàn tiệc, bắt tay khách mời, sức khỏe về thành công của gia đình mình. “Nhà chúng tôi đã tạo cơ sở nghiệp vụ từ hai bàn tay trắng, giờ là một trong những doanh nghiệp lớn nhất khu vực. Mai thật may mắn khi được làm dâu nhà này,” bà nói, kèm theo nụ cười tự hào. Những lời ấy khiến nhiều người gật gù, nhưng với Mai, chúng như những mũi kim chích vào tim. Cô nhìn về phía bố mẹ mình, thấy ông tâm ngồi yên tĩnh, tay đan chặt vào nhau, còn bà Hiền quỳ đầu, đôi mắt đỏ hoe.

Một vài người họ hàng nhà trai bắt đầu xì hơi. “Nhìn bố mẹ dâu dâu, đúng là dân quê, ăn mặc thế này mà cũng đến dự tiệc sang trọng.” “Chắc chắn cả đời họ chưa từng bước vào nơi thế này đâu.” Những lời nói ấy không thoát khỏi tai Mai. Cô muốn dậy dậy, muốn hét lên để bảo vệ bố mẹ, nhưng Tuấn giữ chặt tay cô, ánh mắt van xin: “Đừng làm lớn chuyện, em.”

Khi phần phát biểu bắt đầu, bà Liên đứng lên, cầm micro, nói về hành trình tình yêu của Mai và Tuấn. Bà không quên nhấn mạnh: “Mai là một cô gái quan, nhưng gia đình con bé thì… đơn sơ quá. Chúng tôi đã cố gắng hết sức để tổ chức một đám cưới thật đáng xứng đáng cho hai đứa trẻ.” Lời nói của bà làm cả hội trường cười nhẹ nhàng nhưng với Mai, đó lại là một cú đấm vào lòng tự trọng của gia đình cô.

Tiệc cưới tiến dần qua, khách khứa bắt đầu ra về. Lúc đó, một chiếc xe hơi Chiếc xe hơi đã hát trọng lượng trước nhà hàng. Một người đàn ông lớn tuổi, mặc vest giản dị nhưng nhìn lên vẻ uy nghiêm, bước vào. Ông nhìn quanh, ánh mắt dừng lại ở ông Tâm. Ông hạ vàng tiến đến, cúi đầu kính râm: “Thầy Tâm, lâu quá không gặp. hôm nay là ngày vui của cháu Mai, thầy vẫn khỏe chứ?”

Cả nhà hàng yên tĩnh. Bà Liên cau mày, hỏi: “Ông là ai? Sao lại gọi bố cô dâu là ‘thầy’?” Người đàn ông giận dữ, giới thiệu mình là ông Hoàng, hiện là chủ tịch hội đồng quản trị một tập đoàn xây dựng lớn ở thành phố. Ông kể: “Ba mươi năm trước, thầy Tâm là người đã dạy tôi cách làm. Khi tôi chỉ là một đứa trẻ mồ côi, lang thang ở chuồng ngựa, thầy đã cho tôi ăn, cho tôi ở, và dạy tôi đọc viết. Nếu không có thầy, tôi đã không có ngày hôm nay.”

Mọi người im lặng. Mai nhìn bố, mắt cô độc. Ông Tâm chỉ giận cười, xua tay: “Chuyện xưa rồi, không đáng lẽ.” Nhưng ông Hoàng không dừng lại. Ông tiếp tục: “Thầy Tâm không chỉ giúp tôi. Cả vùng ven biển này, ai không biết thầy? Thầy từng là người dẫn đầu phong trào bảo vệ đất muối, từ chối bán đất cho các đại gia để giữ lại nghề muối cho dân làng.

Cả hội trường kinh ngạc. Bà Liên tái mặt, còn lại những người họ hàng từng xì hơi giờ khó chịu, Yên Tĩnh. Mai chạy đến ôm bố, khóc nức nở: “Bố ơi, sao bố không bao giờ kể với con?” Ông Tâm vuốt tóc con gái, dịu dàng nói: “Bố không muốn con sống vì tiền bạc hay danh vọng. Bố chỉ muốn con hạnh phúc.”

Đúng lúc đó, một người phụ nữ bước vào, mặc áo dài giản dị nhưng mang theo một chiếc váy da. Bà tự giới thiệu là luật sư của ông Tâm. Bà đặt trước mặt bà Liên một tài liệu nói: “Đây là giấy chứng nhận quyền sở hữu vùng đất muối Hoàng vừa nhanh. Ông Tâm đã quyết định chuyển nhượng toàn bộ quyền sở hữu cho cô Mai và chú Tuấn, nhưng với một điều kiện: vùng đất này sẽ được dùng để xây dựng một trung tâm đào tạo nghề miễn phí cho con dân làng.”

Cả hội trường như chấm dứt. Bà Liên chạy cầm tài liệu, không nói nên lời. Những vị khách còn lại nhìn ông Tâm với ánh mắt kính phục. Tuấn bước đến, nắm tay Mai, mắt anh đỏ hoe. Anh nhận ra rằng người bố vợ mà gia đình mình từng coi thường lại là người đàn ông vĩ đại nhất anh từng gặp.

Cuối cùng, anh tâm dậy, bước lên bước. Ông nhìn thẳng vào bà Liên và cả họ nhà trai, giọng ông bình tĩnh nhưng sắc lạnh: “Tôi không cần danh.” Ba chữ ấy như sấm vang, tạo cả hội trường Yên đi. Bà Liên sầu đầu, nước mắt thảnh thơi. Những người họ hàng từng xì hơi giờ không hề sảng khoái. Tuấn quỳ xuống trước ông Tâm, nói: “Bố, con xin lỗi. Con hứa sẽ trân trọng Mai và cả gia đình bố.”

Tiệc cưới kết thúc trong sự xúc động. Ông Tâm và bà Hiền trở thành tâm điểm của kính kính, không chỉ vì giá trị tài sản hay lòng nhân ái, mà còn vì sự giản dị và sản phẩm cao đẹp. Mai và Tuấn bắt đầu cuộc sống mới với một bài học sâu sắc: giá trị con người không nằm ở chiều ngoài hay tiền bạc, mà ở những gì họ âm thầm cống hiến.

Vùng đất muối của ông Tâm sau đó được xây dựng thành một trung tâm đào tạo nghề khang trang, mang tên “Tâm Hiền” – ghép từ tên của ông và bà Hiền. Mỗi năm, vào ngày cưới, Mai và Tuấn đưa con cái về thăm trung tâm, kể lại câu chuyện về người bố đã dạy họ cách sống ngay thẳng và yêu thương vô điều kiện.

Related Posts

Our Privacy policy

https://quangnam247.com - © 2025 News