×
×

Ông nội h/ấp h/ối kéo tay tôi thì thầm: “Con phải ch-ôn cái hộp này cùng ông, đừng cho ai biết”. Khi tôi nhìn vào trong, tôi hiểu tại sao ông không để người khác thấy

Tiếng gió rít qua khe cửa sổ, mang theo hơi lạnh của đêm đông. Trong căn phòng nhỏ mờ tối, ánh đèn dầu lập lòe chiếu lên khuôn mặt nhăn nheo của ông nội. Ông nằm trên giường, hơi thở yếu ớt, đôi mắt đục mờ nhưng vẫn ánh lên chút gì đó kiên định. Tôi quỳ bên cạnh, nắm chặt bàn tay gầy guộc của ông, lòng nặng trĩu. Ông nội là người thân duy nhất còn lại của tôi sau khi mẹ mất năm tôi mười tuổi. Giờ đây, ông cũng sắp rời xa tôi.

“Minh à…” Ông gọi tên tôi, giọng khàn đặc, như thể mỗi từ đều phải dùng hết sức lực để thốt ra. “Lại gần đây, ông có chuyện cần nói.”

Tôi cúi sát xuống, hơi thở ông phả vào tai tôi, yếu ớt nhưng đầy ám ảnh. “Dưới gầm giường… có một chiếc hộp gỗ. Khi ông đi, con phải chôn nó cùng ông. Đừng mở ra, và tuyệt đối… đừng để ai biết.” Ông siết chặt tay tôi, ánh mắt sắc lạnh như muốn khắc sâu lời dặn dò. “Hứa với ông đi.”

Tôi gật đầu, nước mắt lăn dài trên má. “Con hứa, ông nội.” Nhưng trong lòng, tôi không khỏi tò mò. Chiếc hộp đó là gì? Tại sao ông lại dặn dò kỳ lạ như vậy? Tôi chưa bao giờ thấy ông nhắc đến nó, dù tôi đã sống cùng ông trong căn nhà này suốt mười năm qua.

Đêm đó, ông nội trút hơi thở cuối cùng. Tiếng khóc của tôi hòa lẫn với tiếng gió, vang vọng trong căn nhà cũ kỹ. Khi trời sáng, tôi làm theo di nguyện của ông, chuẩn bị mọi thứ cho tang lễ. Nhưng chiếc hộp… nó như một bí ẩn ám ảnh tâm trí tôi. Tôi lần mò dưới gầm giường, tìm thấy một chiếc hộp gỗ nhỏ, cũ kỹ, được chạm khắc tinh xảo nhưng phủ đầy bụi. Nó nặng hơn tôi tưởng, và khi tôi chạm vào, một cảm giác lạnh buốt chạy dọc sống lưng.

Tôi biết mình đã hứa. Nhưng sự tò mò, như một ngọn lửa âm ỉ, thiêu đốt lý trí tôi. Chỉ một lần nhìn thôi, tôi tự nhủ. Chỉ để biết tại sao ông lại giữ bí mật này đến tận lúc ra đi.

Tôi mở nắp hộp.

Bên trong là một tập thư đã ngả vàng, buộc chặt bằng một sợi dây lụa đỏ đã phai màu. Cạnh đó là một chiếc nhẫn bạc cũ kỹ, khắc chữ “Mãi mãi” bằng nét chữ run rẩy. Tôi run rẩy mở lá thư đầu tiên. Đó là chữ viết tay của ông nội, nét chữ cứng cáp nhưng đầy cảm xúc. Lá thư được viết cho một người tên Liên.

Liên yêu dấu, hôm nay anh lại ngồi bên bờ sông, nơi em từng nói rằng em muốn chúng ta xây một ngôi nhà nhỏ. Anh đã hứa sẽ cho em cả thế giới, nhưng giờ đây, anh chỉ có thể viết những dòng này, hy vọng một ngày nào đó em sẽ đọc được…

Tôi đọc tiếp, từng lá thư như kéo tôi vào một câu chuyện mà tôi chưa từng biết. Ông nội, người đàn ông nghiêm khắc nhưng hiền từ, hóa ra từng có một mối tình sâu đậm với một cô gái tên Liên. Họ yêu nhau từ thời còn trẻ, trong những năm tháng chiến tranh khốc liệt. Ông nội là một người lính, còn Liên là cô y tá ở trạm xá làng. Họ hứa hẹn sẽ cưới nhau khi chiến tranh kết thúc, sẽ cùng nhau xây một mái ấm bên bờ sông. Nhưng định mệnh nghiệt ngã đã chia cắt họ.

Trong một lần làng bị tấn công, Liên bị bắt đi. Ông nội tìm kiếm cô khắp nơi, nhưng chỉ nhận được tin rằng cô đã chết trong một trận bom. Đau đớn, ông trở về quê, mang theo nỗi day dứt cả đời. Chiếc nhẫn bạc, hóa ra, là món quà ông định trao cho Liên trong ngày cưới. Những lá thư là lời ông viết cho cô, năm này qua năm khác, như một cách để giữ cô sống mãi trong tim mình.

Tôi khóc. Không chỉ vì câu chuyện tình buồn của ông, mà còn vì tôi nhận ra mình đã vô tình mở ra một bí mật mà ông muốn mang theo xuống mồ. Nhưng điều làm tôi sững sờ hơn cả là lá thư cuối cùng, không phải viết cho Liên, mà viết cho mẹ tôi.

Lan con, nếu một ngày con đọc được những dòng này, hãy tha thứ cho bố. Bố đã không thể cho con một gia đình trọn vẹn. Mẹ con… không phải là mẹ ruột của con. Mẹ thật của con là Liên, người bố yêu nhất trên đời. Bố đã tìm thấy con trong một ngôi làng đổ nát sau chiến tranh, khi con chỉ là một đứa bé sơ sinh, nằm bên thi thể của mẹ con. Bố đã nuôi con như con ruột, nhưng bố không đủ dũng cảm để nói sự thật. Hãy tha thứ cho bố, và hãy sống thật hạnh phúc, con nhé.

Tôi chết lặng. Mẹ tôi… không phải là mẹ ruột của tôi? Ông nội đã giấu bí mật này suốt bao năm, không chỉ từ tôi mà từ cả mẹ. Tôi ôm chiếc hộp, nước mắt rơi lã chã. Từng mảnh ký ức về mẹ hiện lên – người phụ nữ dịu dàng nhưng luôn mang một nỗi buồn khó tả trong mắt. Giờ đây, tôi hiểu tại sao.

Tôi quyết định không chôn chiếc hộp. Thay vào đó, tôi mang nó đến bờ sông – nơi ông nội thường kể rằng ông hay ngồi thẫn thờ mỗi chiều tà. Tôi đặt chiếc hộp xuống, mở nắp, để những lá thư bay theo gió, như thể gửi chúng đến Liên, đến mẹ, đến những người mà ông yêu thương nhất. Chiếc nhẫn, tôi giữ lại, đeo vào tay như một lời nhắc nhở về tình yêu và sự hy sinh thầm lặng của ông.

Nhưng câu chuyện chưa dừng lại ở đó. Một tuần sau, khi tôi trở lại căn nhà cũ để dọn dẹp, tôi nhận được một lá thư từ một người lạ. Người gửi tự xưng là cháu gái của Liên. Hóa ra, Liên không chết trong trận bom năm ấy. Cô sống sót, nhưng bị thương nặng và mất trí nhớ. Sau chiến tranh, cô được một gia đình nhận nuôi, sống một cuộc đời mới mà không nhớ gì về ông nội. Gần đây, khi trí nhớ của cô dần trở lại, cô kể cho cháu gái về người lính tên Hùng – ông nội tôi – và tình yêu mà cô chưa bao giờ quên.

Tôi gặp người cháu gái ấy. Cô đưa tôi đến gặp Liên, giờ đã là một bà cụ tóc bạc trắng, sống trong một ngôi làng nhỏ cách xa thành phố. Khi tôi trao chiếc nhẫn cho bà, bà bật khóc, ôm chặt tôi như thể tôi là cầu nối giữa bà và ông nội. “Hùng… anh ấy đã giữ lời hứa,” bà thì thầm.

Tôi trở về nhà, lòng nhẹ nhõm nhưng cũng đầy tiếc nuối. Ông nội đã ra đi, mang theo bí mật của mình, nhưng ông cũng để lại cho tôi một món quà vô giá: sự thật về tình yêu, về gia đình, và về những hy sinh thầm lặng mà chỉ khi đối diện với cái chết, người ta mới dám đối mặt.

Related Posts

Our Privacy policy

https://quangnam247.com - © 2025 News