Phần 7: Đêm thứ hai – sự thật dần hé lộ
Tối hôm đó, tôi cố nhốt mình trong phòng, chèn cửa, tắt đèn. Nhưng lúc gần nửa đêm, tiếng gõ cửa lại vang lên – không phải từ ngoài, mà từ trong tường.
Tốc… tốc… tốc…
Tôi áp tai vào vách.
Có tiếng người thì thầm: “Cứu tôi… mở ra…”
Tôi không chịu nổi. Cầm đèn pin, tôi chạy ra khỏi phòng, phóng tới hành lang dẫn đến phòng số 14.
Lúc đó là 23:57.
Tôi đến trước cửa.
Trong tích tắc, tôi thấy một người phụ nữ mặc áo mưa cũ, tóc dài phủ mặt, đứng quay lưng ở cuối hành lang. Khi tôi định gọi, bà ta quay đầu lại – chính là bà lão chủ nhà – nhưng miệng bà ta há ngoác đến mang tai, không có răng, chỉ là khoảng trống đen ngòm.
Tôi ngã ngửa.
Cánh cửa phòng số 14 mở toang.
Phần 8: Phòng 14 không tồn tại
Tôi bước vào. Bên trong tối om, nhưng đèn pin chiếu thấy một hành lang rất dài, không có điểm kết thúc. Hai bên là các cánh cửa đánh số từ 1 đến 13, giống như bản sao vô tận của nhà trọ này.
Tôi đi qua từng phòng – 1, 2, 3… đến phòng 13 thì dừng lại. Cửa hé mở.
Tôi đẩy cửa bước vào.
Bên trong… chính là căn phòng tôi đã ở – giống hệt từng chi tiết.
Và… tôi thấy chính mình đang nằm ngủ trên giường.
Tôi chết điếng.
Tôi nhìn bản thân – vẫn quần áo đó, vết xước ở cổ tay tôi từ hồi té xe vẫn còn. Tôi không thể nào đang mơ.
Bỗng có tiếng bước chân phía sau. Tôi quay lại.
Là Tâm.
Anh ta nói, bình thản:
“Cậu đã bước vào rồi. Cậu đã là một phần của nó. Giống tôi. Giống hàng chục người trước cậu.”
Tôi lùi lại, nhưng phía sau không còn là cánh cửa nữa – chỉ là khoảng trống đen ngòm.
Phần 9: Cú twist – Tôi chưa từng tồn tại
Tôi vùng chạy, xuyên qua các hành lang xoắn ốc, hy vọng tìm được lối ra.
Nhưng mọi thứ lặp đi lặp lại. Căn phòng. Hành lang. Tiếng gõ cửa. Bóng người đứng bên ngoài cửa sổ.
Cuối cùng, tôi ngã gục trước một căn phòng đánh số 14.
Tôi mở cửa, kiệt sức.
Bên trong là một căn phòng trắng toát – không có đồ đạc, không có ánh sáng. Trên tường là hàng trăm ảnh chân dung – tất cả đều bị xóa khuôn mặt.
Ở giữa phòng là một chiếc gương.
Tôi tiến lại gần.
Tôi nhìn vào gương.
Không có gì. Gương phản chiếu căn phòng, nhưng không phản chiếu tôi.
Tôi chợt hiểu.
Tôi… không còn tồn tại.
Tôi không nhớ tên mình. Tôi không nhớ vì sao đến đây. Tôi chỉ nhớ… mình từng đọc về nhà trọ số 14 trong một bài báo về vụ mất tích kỳ lạ. Nạn nhân là một thanh niên đi phượt, chưa rõ tung tích.
Ảnh đăng báo… chính là tôi.
Phần 10: Cánh cửa cuối cùng
Tôi đi lang thang vô định trong hành lang ấy – không còn cảm giác về thời gian hay không gian.
Một hôm, tôi nhìn thấy một chàng trai trẻ bước vào nhà trọ, run rẩy hỏi bà lão:
“Còn phòng không ạ?”
Bà lão mỉm cười, đưa chìa khóa: “Phòng số 13.”
Và thế là tôi hiểu.
Tôi đã trở thành phần hệ thống của nơi này.
Tôi – như Tâm – sẽ dần tan biến.
Nhưng trước khi mất đi ý thức hoàn toàn, tôi để lại lời này, viết trên mặt sau một bức ảnh treo ở tầng trệt, ảnh tôi chụp.
“Nếu bạn đọc được dòng chữ này,
Đừng bao giờ vào phòng số 14.
Và nếu bạn đang ở đây… hãy rời khỏi trước khi trời tối.
Nếu không… bạn sẽ không còn là bạn nữa.”