Tôi cưới được chồng nhờ bùa yêu – và mỗi ngày sống bên anh là một địa ngục
Tôi tên Mai, 33 tuổi, sống tại một xã nhỏ ven núi ở tỉnh Hòa Bình. Nhìn bề ngoài, có lẽ không ai nghĩ tôi từng là một người phụ nữ lụy tình đến mức tìm đến bùa ngải để giữ một người đàn ông ở lại bên mình. Nhưng có những vết thương, chỉ người trong cuộc mới hiểu sâu đến tận cùng.
Ngày còn trẻ, tôi nổi tiếng là cô gái xinh xắn, lanh lợi, da trắng, mắt sắc, mái tóc đen dài luôn buông nhẹ đến thắt lưng. Nhà tôi không giàu nhưng đủ ăn, bố mẹ đều làm giáo viên về hưu. Tôi từng mơ có một cuộc sống đơn giản: yêu một người tử tế, lấy chồng, sinh con, sống an yên. Nhưng đời không cho tôi cái gọi là “đơn giản”.
Năm tôi 26 tuổi, tôi gặp Thân – người đàn ông đầu tiên khiến tôi yêu đến cuồng si.
Chuyện tình đơn phương và quyết định định mệnh
Thân hơn tôi 4 tuổi, dân kỹ sư thủy lợi, dáng người cao gầy, trầm tính và lạnh lùng. Anh từ dưới xuôi lên công tác, ở trọ gần nhà tôi. Ban đầu chỉ là những lần vô tình gặp nhau ngoài ngõ, sau rồi tôi chủ động bắt chuyện, cho anh mượn đồ, mời ăn cơm nhà. Anh lịch sự, tử tế, nhưng luôn giữ khoảng cách.
Tôi càng tiến, anh càng lùi.
Tôi biết anh đang quen một cô gái dưới Hà Nội, gia đình giàu có. Dù đau, nhưng tôi không thể dừng lại. Trái tim tôi không nghe lời lý trí. Tôi bắt đầu tìm mọi cách để giữ Thân bên mình.
Một người bạn thì thầm với tôi về một “bà thầy” dưới vùng Mai Châu – nổi tiếng làm bùa yêu rất linh. Bà chỉ nhận làm nếu người đến thật lòng yêu, không phải để hại người. Tôi đến, mang theo sợi tóc của Thân và một mảnh áo anh từng để quên.
Bà nhìn tôi một lúc lâu, rồi bảo: “Yêu mà không giữ được bằng chân tình, thì giữ bằng tâm linh. Nhưng con phải chịu hậu quả của việc trói buộc trái tim người khác.”
Tôi gật đầu, không ngần ngại.
Hiệu quả của bùa – và hôn nhân kỳ lạ
Một tuần sau đó, Thân bỗng thay đổi. Anh bắt đầu chủ động rủ tôi đi chợ, đến chơi nhà, ngồi cạnh lâu hơn, ánh mắt bớt lạnh. Tôi ngỡ ngàng, hạnh phúc đến nghẹn ngào. Ba tháng sau, anh ngỏ lời cưới.
Hôn lễ diễn ra nhanh chóng, cả làng ngỡ ngàng. Ai cũng khen tôi mát tay, khéo léo giữ chân được một người đàn ông giỏi giang như Thân. Nhưng tôi biết – đó không phải vì tình yêu, mà vì bùa đã ngấm.
Cuộc sống hôn nhân với Thân, từ ngày đầu đã kỳ lạ.
Anh không bao giờ nhìn tôi trìu mến. Những cử chỉ thân mật đều khô cứng, như bị ép buộc. Đêm tân hôn, anh uống rượu say, lăn ra ngủ. Những tháng sau đó, anh thường về muộn, ngủ riêng, luôn than mệt. Có khi tôi gục đầu vào vai anh, anh lại khẽ rùng mình như sợ hãi.
Tôi sống với chồng mình mà như sống cùng một người xa lạ. Một cái xác có hình hài nhưng không cảm xúc.
Tôi tự dối lòng: “Chắc tại anh chưa quen. Dần rồi sẽ yêu thôi.” Nhưng ba năm trôi qua, mọi thứ chỉ càng tồi tệ hơn.
Khi bùa tan, anh bỏ đi, và con gái tôi trở nên kỳ lạ
Năm tôi 30 tuổi, tôi sinh con gái đầu lòng – bé Na. Kỳ lạ là suốt thai kỳ, Thân chẳng mảy may quan tâm. Ngày tôi đau đẻ, anh cũng không ở viện. Anh về, nhìn con bé trong nôi bằng ánh mắt trống rỗng.
Rồi một ngày, anh để lại một mảnh giấy nhỏ trên bàn:
“Mai, anh xin lỗi. Anh không thể sống thế này được nữa. Em hãy tha cho anh.”
Anh biến mất.
Gia đình tôi hoảng loạn đi tìm, báo công an, nhưng bặt vô âm tín. Không ai biết anh đi đâu. Tôi sụp đổ, tưởng mình bị trời trừng phạt. Bùa hết, người cũng đi.
Tôi ôm con về sống cùng bố mẹ. Những tưởng con gái sẽ là niềm an ủi, nhưng dần dần, tôi bắt đầu thấy sợ… chính con mình.
Na lớn nhanh, nhưng tuyệt nhiên không khóc, không cười. Con bé không phản ứng khi ai gọi tên. Mắt nó nhìn trân trân vào một điểm như xuyên qua không gian. Nhiều đêm, tôi tỉnh giấc thấy con bé ngồi giữa nhà, mặt trắng bệch, mắt mở to như mộng du. Bố mẹ tôi bảo: “Mày phải đưa nó đi coi đi. Có khi bị vong theo.”
Tôi đem con về lại nhà bà thầy cũ. Bà nhìn bé Na, rồi quay sang nhìn tôi, lắc đầu:
“Cái gì cướp bằng tâm linh, thì phải trả bằng tâm linh. Đứa trẻ này không đơn thuần đâu. Con đã lấy đi tự do của một người, nay trời lấy lại tự do của con – bằng cách khác.”
Tôi òa khóc, quỳ xuống xin bà hóa giải. Bà chỉ thắp hương, rồi nói:
“Không thể hoàn toàn hóa giải. Con phải tự chuộc lại bằng lòng sám hối thật sự. Hãy sống tử tế, và đừng để con bé dính thêm vào nghiệp này.”
Lời sám hối muộn màng
Tôi trở về nhà, dốc lòng nuôi con. Bé Na vẫn không như bao đứa trẻ khác, nhưng nó đã biết ôm mẹ, cười khẽ, dù chậm hơn bạn bè cùng trang lứa. Tôi đưa con đi học lớp đặc biệt, tập cho con phản xạ, dạy từng câu nói.
Đôi khi, tôi mơ thấy Thân – anh đứng giữa cánh đồng trắng sương, quay lưng đi, không một lần ngoảnh lại.
Tôi biết mình đã sai – sai từ khoảnh khắc đặt lòng tin vào bùa ngải thay vì chân thành. Tôi không còn trách Thân, cũng không còn tự thương mình. Chỉ cầu mong một ngày, con gái tôi được sống đời bình yên, không còn vương bóng quá khứ mà mẹ nó đã tạo ra.
Giờ đây, nếu có ai hỏi tôi có tin bùa ngải không, tôi sẽ nói:
“Tin. Và chính vì tin, tôi mới sợ.”