×
×

Tôi ph;;át hiệ-n chị chồng gi;/ả v//ờ v[];ô si/n-h suốt 5 năm, không ng-ờ lý do lại nằm trong chiếc hộp ở góc tủ quần áo, khi tôi mở ra thì mọi thứ đã …

Tôi phát hiện chị chồng giả vờ vô sinh suốt 5 năm – chỉ để giữ một người đàn ông không còn yêu mình”

Tôi tên Linh, 26 tuổi, mới cưới chồng được hơn một năm. Chồng tôi là Sơn – người đàn ông trầm tính, ít nói, làm nghề đi biển giống như hầu hết đàn ông trong làng tôi. Nhà chồng tôi ở một làng chài nhỏ ven biển miền Trung, nơi con người sống giản dị, quanh năm chỉ có cá, nắng và gió.

Gia đình nhà chồng có ba người: bố mẹ chồng đã mất, chỉ còn chị Hà – chị chồng tôi – hơn Sơn 5 tuổi, và ở vậy đã gần 6 năm trời từ ngày cưới. Chị là người phụ nữ đảm đang, sắc sảo, quán xuyến nhà cửa, được cả làng kính nể vì sống kín tiếng, lễ nghĩa. Ngay từ ngày đầu về làm dâu, tôi được chị thương, coi như em ruột.

Vậy nên có nằm mơ tôi cũng không nghĩ rằng, chính tôi – đứa em dâu ngoan ngoãn – lại là người vô tình chạm vào bí mật mà chị chồng cố chôn giấu suốt 5 năm qua.

Người phụ nữ sống trong lặng lẽ

Chị Hà đẹp theo kiểu đằm thắm, da ngăm, dáng cao, khuôn mặt luôn có chút u uẩn. Ngày tôi mới về, ai trong làng cũng kể: “Chị Hà số khổ. Cưới chồng xong rồi mãi không có con. Bên chồng ruồng bỏ, chị ôm thân một mình về nhà mẹ đẻ, sống như góa phụ.”

Tôi nghe mà thấy thương. Chị không bao giờ nói về chuyện cũ, cũng chẳng tỏ ra đau khổ. Hàng ngày chị mở quán bán bánh canh trước nhà, lặng lẽ như một chiếc bóng. Nhiều người hỏi sao không đi bước nữa, chị chỉ cười: “Duyên hết rồi thì thôi.”

Lúc đầu, tôi nghĩ chị cam chịu số phận. Nhưng dần dần, có những điều kỳ lạ khiến tôi bắt đầu để ý.

Manh mối đầu tiên – Một cuộc điện thoại lạ

Một buổi trưa, tôi đang nấu cơm thì thấy chị Hà nghe điện thoại ngoài sân sau. Giọng chị nhỏ nhưng run rẩy:

“Anh đừng gọi nữa… Em xin anh. Chuyện đã qua rồi. Em không thể… không thể nói thật được…”

Tôi chưa kịp hiểu chuyện gì thì chị đã tắt máy. Khi tôi bước ra, chị quay mặt đi lau nước mắt, rồi giả vờ nói: “Khách hủy đơn bánh thôi.”

Từ hôm đó, tôi bắt đầu để ý hơn.

Sự thật trong hộc tủ

Một ngày mưa gió, quán bánh chị nghỉ. Chị Hà về quê ngoại 2 hôm có giỗ. Tôi tranh thủ dọn dẹp phòng chị – phòng cũ của bố mẹ chồng. Khi lau dọn đến hộc tủ dưới bàn trang điểm, tôi thấy một túi hồ sơ cũ buộc dây thun. Tôi định đặt lại chỗ cũ, nhưng vô tình thấy dòng chữ:
“Kết quả khám sản phụ khoa – Hà Nguyễn”

Tôi không muốn tò mò… nhưng cảm giác mách bảo có gì đó bất ổn.

Tôi run tay mở ra. Kết quả hoàn toàn bình thường. Thậm chí còn có ghi chú: “Không có bất kỳ dấu hiệu ảnh hưởng đến khả năng sinh sản. Chu kỳ nội tiết ổn định.”
Ngày khám gần nhất là… 3 tháng trước.

Tôi chết lặng. Cả làng đều nghĩ chị Hà vô sinh, ngay cả chồng cũ chị cũng lấy cớ đó để ly dị. Chị chưa từng cải chính. Tại sao?

Đối diện và vỡ oà

Tối hôm đó chị về. Tôi không kiềm được, mang kết quả đến và hỏi thẳng:

“Chị… không hề vô sinh, đúng không?”

Chị Hà chết sững. Mắt chị dại đi. Một lúc sau, chị ngồi xuống, như thể lần đầu tiên buông bỏ tất cả. Chị bắt đầu kể, giọng nghẹn như mưa đêm đập vào mái tôn.

“Chị biết mình không sao… Chị đã biết từ năm đầu tiên. Nhưng anh ấy – chồng cũ chị – chưa bao giờ muốn có con. Anh ta chỉ lợi dụng chị, lấy chị vì nghĩ chị ‘ngoan’, dễ sai khiến. Đến khi anh ấy ngoại tình, lại quay sang đổ lỗi chị không sinh được. Chị đi khám một mình, định mang kết quả về đối mặt. Nhưng… chị sợ.”

“Sợ gì ạ?” – tôi hỏi.

“Sợ mất anh ấy.”

Chị rơi nước mắt:

“Chị đã quá yêu anh ta. Đến mức chị chấp nhận im lặng, chịu mang tiếng, chỉ mong anh quay lại. Chị nghĩ, không nói ra, còn cơ hội. Mà nói ra, mọi thứ chấm dứt.”

“Nhưng rồi… anh ta vẫn bỏ chị. Và chị thì mang danh đàn bà không con suốt đời.”

Tôi nghe mà nghẹn đắng. Một người đàn bà từng mạnh mẽ, độc lập, hóa ra cũng có lúc yếu mềm đến mức hi sinh cả danh dự, chỉ vì một tình yêu không xứng đáng.

Bí mật không còn là gánh nặng

Kể từ hôm đó, chị Hà không giấu tôi điều gì nữa. Chị đem kết quả khám đến gửi ở trạm y tế xã, như một cách thanh minh – dù muộn màng – với quá khứ.

Tôi không biết người đời có tin chị không, có ngừng xì xào sau lưng chị không. Nhưng ít ra, chị đã thôi sống trong vỏ bọc của một lời nói dối.

Giờ đây, chị cười nhiều hơn, mở rộng lòng với người mới – là anh thợ mộc góa vợ trong làng, có một con gái nhỏ. Họ không cần gì nhiều, chỉ cần bình yên và thấu hiểu.

Tôi vẫn nhớ câu nói cuối cùng của chị hôm đó:

“Phụ nữ đôi khi không bị ai làm khổ… mà chính là vì tự làm khổ mình, vì yêu sai người, sai cách.”

Related Posts

Our Privacy policy

https://quangnam247.com - © 2025 News