×
×

Tôi thấy chị chồng nửa đêm đứng nói chuyện một mình trong nhà kho – đến khi tôi rọi đèn pin thì phía sau lưng chị là… một chiếc nôi nhỏ phủ khăn trắng

Nhà chồng tôi nằm ven đồi, phía sau là vạt rừng nhỏ, gió đêm thổi về lúc nào cũng mang theo âm thanh xào xạc kỳ lạ. Từ ngày cưới về, tôi ở chung với vợ chồng anh trai chồng – tức chị chồng tôi, tên Hương. Chị là người trầm tính, ít nói, ánh mắt lúc nào cũng man mác như đang nghĩ gì rất xa xôi.

Một đêm gần rằm, tôi khát nước tỉnh dậy thì thấy ánh đèn vàng le lói từ nhà kho sau vườn. Nhà kho ấy gần như bỏ hoang, mấy năm không dùng tới. Tôi tò mò bước ra cửa sau, định bụng ra xem thì chợt nghe giọng chị Hương văng vẳng:

“Mẹ xin lỗi… mẹ không giữ được con… đừng lạnh, mẹ đã về rồi mà…”

Tôi rùng mình, tim đập thình thịch. Nhìn qua khe cửa nhà kho, tôi thấy bóng chị đứng quay lưng lại, mái tóc xõa dài gần chạm thắt lưng, váy ngủ trắng lòa, giọng thì thào như đang ru ai đó. Tay chị không cầm điện thoại. Cũng không có ai đối diện. Chị đang nói… với khoảng không.

Tôi không kìm được nữa, rọi đèn pin thẳng vào.

Ánh sáng vừa lóe lên, chị giật mình quay lại, mắt đỏ hoe, mặt trắng bệch như vừa khóc suốt đêm. Nhưng điều làm tôi chết sững… không phải là gương mặt chị.

Mà là phía sau lưng chịmột chiếc nôi nhỏ bằng gỗ, cũ kỹ và mục nát, phủ một tấm khăn trắng tinh, như người ta thường làm khi phủ thi thể.

Tôi rít lên: “Cái gì vậy chị?!”

Chị không nói gì, chỉ lặng lẽ bước ra, tay chị… lạnh ngắt như đá. Tôi chạy đến kéo tấm khăn ra. Không có ai trong nôi cả – chỉ là một mớ chăn con nít cũ mèm, và một bức ảnh siêu âm đã ố vàng, dán mặt dưới nôi.

Sáng hôm sau, tôi ép chị nói ra sự thật.

Và chị kể…

“Ngày em cưới về là tròn 5 năm ngày chị mất con. Chị từng mang thai đôi, một trai một gái. Nhưng chỉ cứu được một đứa. Đứa bé còn lại… sinh non, mất trong chính cái nôi đó. Mỗi năm đến ngày giỗ, chị ra thắp nhang, ngồi nói chuyện với nó… cho đủ mâm cơm mẹ con…”

Tôi chết lặng.

Nhưng twist cuối cùng, là đây.

Chị rút trong ví ra một ảnh chụp màn hình camera đêm, khi tôi đang đứng rọi đèn pin hôm trước. Bức ảnh rõ ràng có tôi, có chị…

và trong nôi, là một hình bóng mờ mờhệt như một đứa trẻ sơ sinh, đang nằm ngoảnh mặt về phía ánh đèn.

“Chị không bao giờ nhìn thấy gì. Nhưng có vẻ… con chị thì thấy em.”

Kể từ sau khi nghe chuyện, tôi bắt đầu mơ thấy cùng một giấc mơ lặp lại.

Tôi đang nằm trên giường thì bị ai đó lay gọi dậy. Trong mơ, tôi bước ra hành lang thì thấy một đứa bé trai chừng 2-3 tuổi đứng trước cửa nhà kho, đầu cúi gằm, mặc bộ đồ sơ sinh trắng toát. Nó không nói, chỉ đưa tay chỉ vào trong kho.

Tôi đi theo – và luôn tỉnh dậy khi vừa bước tới chiếc nôi phủ khăn trắng.

Mỗi lần tỉnh giấc, tôi đều nghe thấy tiếng ru khe khẽ bên tai, dù trong phòng tôi hoàn toàn im lặng. Và luôn là câu hát lặp đi lặp lại:

“Gió đưa cành trúc la đà
Con tôi nằm đó, có cha không về…”

Tôi lén kể chuyện này cho một người bạn thân làm bác sĩ tâm thần. Cô ấy hỏi:

“Em có chắc chị chồng em không bị hội chứng u uẩn vong thai không? Nhiều người mẹ sau khi mất con vẫn tiếp tục chăm sóc như thể nó còn sống, gọi là ‘phantom child syndrome’.”

Nhưng tôi biết… chuyện này không đơn giản là rối loạn tâm lý.

Bằng chứng là: chiếc nôi đó đã từng bị đốt.

Mà tôi vẫn thấy nó. Mỗi đêm, nó tự xuất hiện trong kho, rồi lại biến mất khi trời sáng. Tôi đã thử rải bột màu ở cửa kho – và hôm sau thấy có dấu chân nhỏ xíu như của em bé dẫm ngang qua lớp bột.

Tôi quyết định mời một vị sư trụ trì ở chùa Thiên Cảnh lên nhà. Sư thầy vừa bước vào cổng, đã khựng lại. Người thầy run nhẹ, trán nhíu lại.

“Ở đây có vong thai chưa siêu. Nhưng không chỉ một.”

Tôi rụng rời.

“Là ba. Có ba linh hồn trẻ nhỏ. Một đứa được gọi tên – là bé An Nhiên. Một đứa chết trong bụng mẹ, được khóc thương, là bé trai. Đứa còn lại… chưa từng được thừa nhận. Không có tên. Không có chỗ đặt. Không có tiếng gọi. Nó uất hận, lạnh lẽo, và đang bám lấy người mẹ để tồn tại.”

Tôi vội vàng kể lại giấc mơ và chuyện cái nôi.

Sư thầy im lặng rất lâu, rồi nói:

“Con bé đã quá trễ để đi rồi. Nó cần **một người đồng cảm, chịu gánh nỗi uất ức của nó. Nếu không, nó sẽ tìm người mới để thay.”

Tôi sững sờ:

“Người mới… là ai?”

Thầy không trả lời, chỉ lặng lẽ nhìn tôi. Tôi chợt nhớ, mình đang mang thai được hơn 2 tháng.

Đêm đó, tôi mơ lần nữa. Nhưng lần này, khác.

Tôi thấy đứa trẻ không đứng ngoài nhà kho nữa. Nó ngồi trong nôi, mặt mày tím tái, mắt đen như mực, và khi tôi đến gần, nó không chỉ tay – mà ngẩng mặt lên nhìn thẳng vào tôi.

Nó cười.

“Mẹ quên con. Mẹ có con mới rồi.”

Tôi choàng tỉnh, mồ hôi vã ra ướt lưng áo.

Ngày hôm sau, tôi ra chùa, cầu siêu khẩn cấp cho ba đứa trẻ – làm đủ thủ tục đặt tên, khấn nguyện, tạc bài vị.

Tôi đặt tên cho đứa chưa được sinh là Minh An – nghĩa là “ánh sáng và bình yên”.

Sau lễ cầu siêu, sư thầy bảo:

“Đêm nay, phải đem chiếc nôi ra đốt lần nữa. Nhưng lần này không chỉ đốt, mà phải mời ba linh hồn về chứng lễ. Cô – là người được chọn – phải thay mặt mẹ ru lại lần cuối.”

Tôi đồng ý.

Đêm rằm tháng Bảy, trời mưa rả rích.

Chúng tôi đặt chiếc nôi cũ ra giữa sân, phủ lại tấm khăn trắng. Tôi ngồi một mình bên nôi, tay cầm chuỗi hạt và hát ru. Giọng tôi run run, không phải vì lạnh, mà vì tôi nghe thấy tiếng ai đó ru theo tôi từ phía sau.

Một lúc sau, gió lặng. Sư thầy đánh ba tiếng chuông. Tôi đốt khăn, đốt nôi, rồi đốt bài vị ba đứa trẻ.

Lửa bùng lên.

Giây phút ấy, tôi thấy rõ: ba bóng trẻ con mờ nhạt đứng trong mưa – một đứa cầm bóng bay, một đứa ngậm núm vú giả, và một đứa… vẫn cuộn tròn như trong bụng mẹ. Rồi từng đứa một tan vào làn khói trắng, nhẹ tênh, như chưa từng tồn tại.

Chị Hương ôm chặt tôi sau lễ. Chị nói:

“Chị mang ba đứa con, nhưng chưa bao giờ đủ can đảm để nhận cả ba. Cảm ơn em… vì đã cho chị cơ hội cuối cùng.”

Tôi gật đầu. Nhưng không nói gì.

Vì tôi biết: đứa bé đang lớn lên trong bụng tôi – cũng là con thứ ba.
Số phận đã đưa tôi đến nhà này, để khép lại một vòng luân hồi còn dang dở.

Related Posts

Our Privacy policy

https://quangnam247.com - © 2025 News