Tôi là Hạnh, một người phụ nữ bình thường, lớn lên ở một ngôi làng nhỏ ở miền Trung, nơi những cơn gió biển mặn chát qua từng nhà mái tranh. Tôi gặp Tuấn, chồng tôi, một lần về quê ăn Tết. Anh là chàng trai hiền lành, có nụ cười ấm áp như nắng mai, và tôi yêu anh ngay từ cái nhìn đầu tiên. Chúng tôi kết hôn sau một năm yêu nhau, và tôi theo anh về làm dâu trong một gia đình giả ở ngoại ô thành phố.
Nhưng cuộc sống làm dâu không như tôi tưởng tượng. Mẹ chồng tôi, bà Lan, là một phụ nữ sắc vàng, khắc nghiệt, và phải như không bao giờ hài lòng với tôi. Từ ngày đầu bước chân vào nhà, tôi đã cảm nhận được ánh mắt lạnh lùng của bà. Mọi công việc tôi làm, dù nhỏ đến nhỏ đâu, cũng bị bà soi xét, chỉ trích. Tôi cố gắng nhường nhịn, vì Tuấn, vì tình yêu của chúng tôi, nhưng mỗi ngày trôi qua, tôi càng cảm thấy mình là một người thừa trong ngôi nhà này.
Những năm đầu hôn nhân, tôi cố gắng hết sức để làm tròn bổn phận. Tôi dậy sớm nấu ăn, làm sạch nhà cửa, chăm sóc vườn tược, và thậm chí chí học cách làm những món ăn cầu kỳ mà bà Lan thích. Nhưng dù tôi có cố gắng thế nào thì bà vẫn luôn tìm ra lý do để vô địch móc. “Cơm này nhãno quá, cô không biết nấu à?” hay “Cô làm gì mà chậm tốc độ, ngày xưa tôi làm nhanh gấp đôi!” Những lời nói ấy, dù không nặng nề, nhưng cũng như những điều hiển nhiên cứ vào lòng tự trọng của tôi.
Tuấn, dù yêu thương tôi, lại là người đàn ông nhu nhược. Anh không muốn làm mẹ buồn, nên thường chỉ an ủi tôi bằng những lời nói họcg: “Em chịu khó một chút, mẹ anh khó tính nhưng không ác đâu.” Tôi gật đầu, nẩy nước mắt vào trong, nhưng trong lòng chỉ muốn hét lên rằng tôi mệt mỏi đến mức nào.
Một lần, tôi vô tình làm vỡ những chiếc nhẫn ngọc quý giá mà bà Lan yêu thích. Đó là kỷ vật từ mẹ của bà, và tôi biết mình đã phạm một sai lầm lớn. Bà không nói gì, chỉ nhìn tôi với ánh mắt như muốn đốt cháy. Từ hôm nay, bà càng trở nên khắc nghiệt hơn. Tôi cảm thấy mình không chỉ là một người dâu mà còn như một kẻ hầu hạ trong nhà chính mà tôi gọi là gia đình.
Nhưng rồi, một sự cố đã xảy ra đã thay đổi mọi thứ. Một buổi sáng, bà Lan cảm động ngay trong vườn, khi đang hỗ trợ cây. Tôi là người phát hiện ra bà, hương vàng gọi xe cấp cứu và đưa bà vào bệnh viện. Trong những ngày bà viện, tôi túc trực bên cạnh, chăm sóc bà từng chút một. Tôi không làm điều đó vì muốn được công nhận, mà vì tôi nghĩ đó là trách nhiệm của một người dâu. Nhưng điều kỳ lạ là, trong những khoảnh khắc giải quyết vấn đề đó, tôi thấy ánh mắt bà nhìn tôi khác đi – không còn lạnh lùng, mà có chút gì đó dịu dàng hơn.
Bà Lan hồi phục, nhưng sức khoẻ của bà không còn như trước. Bà trở nên tĩnh lặng hơn, ít nói hơn, và đôi khi tôi bắt gặp bà ngồi một mình, nhìn ra khoảng sân trước nhà với ánh mắt xa xa. Tôi không hỏi, chỉ Yên tĩnh chăm sóc bà như cách tôi vẫn làm.
Một ngày nọ, bà gọi tôi vào phòng riêng. Đó là lần đầu tiên bà chủ động nói chuyện với tôi mà không có Tuấn ở bên. Bà đưa cho tôi một chiếc hộp gỗ cũ kỹ, chắc chắn rằng đó là thứ bà muốn tôi giữ. Tôi ngạc nhiên, nhưng không mở rộng ngay. “Cô mở đi,” bà nói, giọng trầm nhưng không còn gay như trước. Bên trong hộp bảo là một tập tin được kiểm tra cẩn thận bằng một dải lụa đỏ phai màu. Tôi nhìn bà, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
“Đó là những lá thư của mẹ tôi,” bà nói, giọng sáo lại. “Ngày xưa, tôi cũng từng là một người dâu, và tôi cũng là mẹ chồng bỏ. Tôi đã hứa với mẹ tôi rằng sẽ không bao giờ đối xử với dâu tây như cách tôi đã từng đối xử. Nhưng tôi đã thất hứa.”
Tôi định nghĩa. Đó là lần đầu tiên bà Lan chia sẻ về quá khứ của mình. Bà kể rằng mẹ chồng bà ngày xưa là một người phụ nữ khắc nghiệt, luôn coi bà như người ngoài. Bà đã sống trong tủ cứng cáp những năm tháng làm nước, và khi mẹ chồng qua đời, bà mới biết được sự thực thật sự qua những lá thư mà mẹ bà để lại – rằng mẹ chồng bà không sợ bà, mà chỉ muốn thử bà để bà trở nên mạnh mẽ hơn.
“Tôi đã nói khi đối xử với cô như vậy, Hạnh,” bà nói, nước mắt lăn dài trên gò má nhăn nheo. “Tôi nghĩ rằng dù tôi đã quyết định được số phận, cô ấy sẽ mạnh mẽ hơn, nhưng tôi đã làm cô ấy đau khổ. Tôi xin lỗi.”
Tôi không biết phải trả lời lại thế nào. Tất cả những cơn giận dữ, tủi thân trong tôi khao khát tan biến, thay vào đó là một cảm giác xót xa. Tôi nắm lấy tay bà, chỉ biết nói: “Con không vô địch mẹ đâu.”
Một năm sau, bà Lan qua đời vì một cơn bão khác. Tôi đau buồn nhưng không ngờ rằng điều khiến tôi thực sự tê dại lại là nội dung lời chúc của bà. Trong buổi đọc di chúc, luật sư thông báo rằng bà Lan để lại toàn bộ tài sản – ngôi nhà lớn, mảnh đất ở quê, và cả một khoản tiền tiết kiệm không nhỏ – cho tôi, chứ không phải Tuấn hay bất kỳ ai khác trong gia đình.
Tôi cân nhắc khả năng của mình. Bước cũng ngơ ngác, và một vài người trong gia đình bắt đầu xì xào, cho rằng tôi đã làm gì đó để “lấy lòng” bà Lan. Nhưng rồi, luật sư đưa ra một lá thư kèm theo lời chúc, được viết bởi chính bà Lan. Lá thư đã làm cả căn hộ Yên nghỉ.
Trong thư, bà viết rằng tôi là người có dâu mà bà luôn trân trọng, dù bà chưa từng nói ra. Bà kể về những ngày tôi chăm sóc bà trong bệnh viện, về cách tôi yên tĩnh bảo đảm những lời trách móc mà không một lần cãi lại, và về cách tôi vẫn yêu thương Tuấn dù bà đã tạo ra cuộc sống của tôi khó khăn. Bà viết: “Hạnh, con là người phụ nữ mạnh mẽ hơn ta rất nhiều. Ta để lại tất cả cho con, không phải vì ta muốn bù bồi, mà vì ta tin con sẽ dùng nó để sống một cuộc đời xứng đáng.”
Tôi bật ngay tại trang web. Không phải là tài sản, mà là những lời bà viết. Hóa ra, cả những tháng tôi nghĩ mình đã bỏ qua, bà Lan lại âm thầm quan sát và trân trọng tôi theo cách riêng của bà. Tôi nhận ra rằng, đôi khi, tình cảm không thể hiện bằng lời nói, mà bằng những hành động thầm lặng, những ánh mắt mà tôi đã không nhận ra.
Sau ngày hôm đó, tôi quyết định dùng số tiền bà Lan để xây dựng lại một ngôi trường nhỏ ở quê hương, nơi trẻ em nghèo có thể học hành tử tế. Tôi đặt tên trường là “Trường Lan Hạnh,” để tưởng nhớ mẹ chồng và cũng để nhắc nhở bản thân về hành trình làm dâu đầy nước mắt nhưng cũng đầy ý nghĩa của mình.
Cuộc sống của tôi và Tuấn hiện tại đã thay đổi. Anh bắt đầu hiểu và coi tôi quan trọng hơn, và chúng tôi cùng nhau xây dựng một gia đình hạnh phúc hơn. Mỗi lần nhìn thấy lũ trẻ chạy nhảy trong sân trường, tôi lại nhớ đến mẹ chồng – người phụ nữ đã dạy tôi rằng, đôi khi, tình yêu và việc thứ không cần phải nói ra, mà chỉ cần được cảm nhận.