Ngày cưới của tôi, Ngọc, được tổ chức trong một khách sạn sang trọng giữa lòng thành phố. Tôi, 27 tuổi, giám đốc truyền thông của một tập đoàn lớn, được nhà trai ngợi ca là “con dâu danh giá”. Họ nhà trai, gia đình ông bà Hùng, giàu có và quyền lực, không ngớt lời khen ngợi. Bà Hùng, mẹ chồng tôi, liên tục khoe với khách khứa: “Con Ngọc nhà tôi không chỉ xinh đẹp, mà còn giỏi giang, đúng chuẩn dâu nhà họ Lê!”
Nhưng không khí rộn ràng bỗng chùng xuống khi mẹ tôi xuất hiện. Mẹ tôi, bà Hoa, mặc áo dài giản dị, tóc điểm bạc, lặng lẽ ngồi ở góc sảnh. Bà không nói nhiều, chỉ mỉm cười nhìn tôi. Tôi biết mẹ ngại, vì bà từng làm osin hơn 20 năm để nuôi tôi ăn học. Tôi chưa bao giờ xấu hổ về mẹ, nhưng tôi lo nhà trai sẽ khinh thường.
Quả nhiên, giữa tiệc cưới, cô Liên, chị họ của chú rể, đứng lên, giọng mỉa mai: “Ngọc, nghe nói mẹ cô từng làm osin? Nhà tôi cưới con dâu để nâng tầm gia thế, chứ không phải để liên kết với người giúp việc!” Cả sảnh lặng đi. Bà Hùng tái mặt, nhưng không nói gì, chỉ liếc mẹ tôi đầy khinh miệt. Một vài người trong họ nhà trai bắt đầu xì xào, rồi lần lượt đứng dậy, kéo nhau ra về. Chồng tôi, Kiên, đứng im, tay siết chặt ly rượu, không dám nhìn tôi.
Tôi run lên vì tức giận và tủi nhục. Mẹ tôi cúi đầu, mắt đỏ hoe, nhưng vẫn im lặng. Tôi định hét lên, định bảo vệ mẹ, nhưng mẹ nắm tay tôi, khẽ lắc đầu. “Đừng, con,” mẹ thì thầm. “Để mẹ lo.”
Rồi mẹ tôi đứng dậy, bước lên sân khấu, cầm micro. Giọng bà run run nhưng rõ ràng: “Tôi xin lỗi vì làm phiền ngày vui của con tôi. Đúng, tôi từng làm osin. Tôi lau nhà, rửa bát, giặt đồ hơn 20 năm để nuôi Ngọc thành tài. Nhưng hôm nay, tôi muốn kể một chuyện mà có lẽ nhà họ Lê cần biết.”
Cả sảnh im phăng phắc. Bà Hùng nhíu mày, cô Liên khoanh tay, vẻ chế giễu. Mẹ tôi tiếp tục: “Cách đây 30 năm, tôi không chỉ là osin. Tôi là người yêu của ông Tùng, cha của bà Hùng.”
Cả họ nhà trai chết lặng. Bà Hùng bật dậy, giọng lạc đi: “Bà… bà nói gì?” Mẹ tôi nhìn thẳng vào bà, mắt ngân ngấn nước: “Tùng và tôi yêu nhau, nhưng gia đình ông ấy không chấp nhận, vì tôi chỉ là con gái nhà nghèo. Khi tôi mang thai Ngọc, ông ấy bỏ tôi, lấy mẹ bà, một tiểu thư môn đăng hộ đối. Tôi không oán, vì tôi biết ông ấy cần giữ danh tiếng. Tôi một mình nuôi Ngọc, không bao giờ kể sự thật, vì tôi muốn con bé sống tự hào.”
Tôi đứng hình, nước mắt trào ra. Kiên bước đến, ôm lấy tôi, thì thầm: “Anh xin lỗi, Ngọc. Anh không biết…” Bà Hùng run rẩy, ngồi phịch xuống ghế, nước mắt lăn dài. Cô Liên và những người vừa bỏ đi đứng trơ ra, không dám nhìn ai.
Mẹ tôi nói tiếp, giọng nghẹn ngào: “Tôi không kể chuyện này để trách ai. Tôi chỉ muốn nói, Ngọc là máu mủ của dòng họ Lê, dù các người có thừa nhận hay không. Hôm nay, tôi giao con bé cho Kiên, mong cậu ấy yêu thương và trân trọng nó.”
Không ai nói gì nữa. Họ nhà trai lặng lẽ trở lại ghế, cúi đầu. Bà Hùng bước đến, nắm tay mẹ tôi, khóc: “Chị Hoa, tôi sai rồi. Tôi không biết… Xin chị tha thứ.”
Đêm đó, tiệc cưới tiếp tục, nhưng không còn tiếng cười vang. Mọi người nhìn mẹ tôi bằng ánh mắt khác – kính trọng, xen lẫn ân hận. Kiên nắm chặt tay tôi, hứa sẽ không để tôi và mẹ chịu thêm tổn thương. Còn mẹ, bà vẫn lặng lẽ, như thể chưa từng làm cả họ nhà trai chết lặng với bí mật của mình.
Từ đó, nhà họ Lê không còn nhắc đến gia thế. Mẹ tôi trở thành người được kính trọng nhất trong gia đình, không phải vì quá khứ, mà vì tình yêu vô bờ bà dành cho tôi. Cái Tết sau đó, cả họ quây quần bên mẹ, và tôi biết, gia đình mình đã thực sự trở thành một.