×
×

4 tháng sau một bà già ngồi trên xe lăn xuất hiện ở giữa phòng khách nói: “Tôi biết cô, cô là con dâu của tôi”

Tôi và Phong tái hôn được bốn tháng. Sau những năm tháng cô đơn, chúng tôi tìm thấy niềm an ủi ở nhau, hai trái tim già nua nhưng vẫn khao khát tình yêu và sự bầu bạn. Các con của cả hai đều ủng hộ, thậm chí còn mừng rỡ khi thấy cha mẹ mình có người chăm sóc, sẻ chia những năm tháng cuối đời. Cuộc sống trôi qua êm đềm, tưởng chừng như không gì có thể phá vỡ niềm hạnh phúc giản dị ấy.

Hôm đó, tôi vừa trở về từ nhà con gái, lòng nhẹ nhàng sau bữa cơm gia đình ấm cúng. Tôi mở cửa bước vào nhà, nhưng ngay lập tức, một cảm giác lạnh lẽo chạy dọc sống lưng. Phòng khách tối om, chỉ có ánh đèn hắt ra từ góc phòng, nơi một bà già ngồi trên xe lăn. Gương mặt bà nhăn nheo, đôi mắt sắc lạnh nhìn thẳng vào tôi. Giọng bà trầm và khàn, như vang lên từ quá khứ: “Tôi biết cô, cô là con dâu của tôi.”

Tôi đứng sững, đầu óc quay cuồng. Phong chưa từng nhắc đến mẹ anh còn sống. Anh chỉ kể rằng mẹ mất từ lâu, khi anh còn trẻ, và gia đình chẳng còn ai thân thích. Vậy người phụ nữ này là ai? Tại sao bà lại ở đây, trong chính ngôi nhà của tôi? Tôi cố giữ bình tĩnh, hỏi: “Bà là ai? Sao bà lại ở đây?”

Bà mỉm cười, nụ cười nửa miệng đầy ẩn ý. “Phong chưa kể với cô sao? Tôi là mẹ nó. Nó đưa tôi về đây hôm qua, bảo rằng cô sẽ chăm sóc tôi. Cô là vợ nó, đúng không? Vậy thì cô phải có trách nhiệm.”

Tôi cảm thấy như đất dưới chân mình sụp đổ. Phong đi công tác từ sáng sớm, không hề nói gì về việc này. Anh làm thế này khác gì đẩy tôi vào thế đã rồi? Một là tôi phải đồng ý chăm sóc người mẹ chồng bất ngờ xuất hiện này, hai là từ chối và đối mặt với nguy cơ đổ vỡ cuộc hôn nhân vừa mới chớm nở. Tôi cố gọi cho Phong, nhưng điện thoại anh ngoài vùng phủ sóng. Tôi bối rối, không biết phải làm gì, chỉ có thể mời bà cụ uống trà và cố tìm hiểu thêm.

Bà kể rằng bà sống một mình nhiều năm, nhưng gần đây sức khỏe yếu đi, không thể tự lo liệu. Phong đã tìm đến bà cách đây vài tuần, thuyết phục bà về sống cùng. “Nó bảo cô là người phụ nữ tuyệt vời, sẵn sàng mở lòng đón nhận gia đình nó,” bà nói, ánh mắt dò xét như muốn nhìn thấu tâm can tôi.

Cả đêm đó, tôi không ngủ được. Tôi lục tung giấy tờ trong nhà, hy vọng tìm được manh mối về người phụ nữ này. Trong một ngăn kéo cũ, tôi thấy một bức ảnh gia đình của Phong, chụp từ hàng chục năm trước. Người phụ nữ trong ảnh giống hệt bà cụ đang ngồi ngoài kia, nhưng… bà ấy trẻ hơn, và bức ảnh được ghi ngày tháng: năm 1985. Nếu bà còn sống, bà phải hơn trăm tuổi, nhưng trông bà chỉ như một người già bình thường, khoảng 80.

Sáng hôm sau, Phong trở về. Tôi kéo anh ra một góc, chất vấn về bà cụ. Anh nhìn tôi, ánh mắt hoang mang. “Mẹ anh? Mẹ anh mất hơn ba mươi năm rồi. Em đang nói gì vậy?” Tôi dẫn anh ra phòng khách, chỉ vào chiếc xe lăn. Nhưng ở đó chẳng có ai. Chiếc xe lăn trống không, như chưa từng có người ngồi.

Tôi kể lại mọi chuyện, từ giọng nói, ánh mắt, đến câu chuyện của bà cụ. Phong tái mặt, nắm chặt tay tôi. “Đó là căn nhà cũ của mẹ anh. Bà mất ngay trong phòng khách này, nhưng anh chưa bao giờ kể với em vì… anh sợ em sẽ không muốn ở đây.” Anh thừa nhận đã giấu tôi chuyện ngôi nhà có quá khứ kỳ lạ, những tiếng động ban đêm, những lần anh cảm thấy như có ai đó đang quan sát.

Tôi rùng mình, nhưng một phần trong tôi vẫn không tin. Tôi quyết định tìm hiểu sâu hơn. Qua hàng xóm, tôi biết được một bí mật: mẹ của Phong không chỉ mất trong căn nhà này, mà bà từng để lại lời nguyền trước khi qua đời, rằng bất kỳ người phụ nữ nào bước vào gia đình này đều phải chăm sóc bà, dù bà đã khuất. Người ta đồn rằng linh hồn bà vẫn quanh quẩn, thử thách những “con dâu” mới.

Tôi bắt đầu nhận thấy những dấu hiệu kỳ lạ. Mỗi đêm, tôi nghe tiếng xe lăn kẽo kẹt di chuyển trong nhà, dù chiếc xe lăn vẫn nằm yên trong góc. Một lần, tôi tỉnh dậy và thấy một lá thư viết tay trên bàn, nét chữ run rẩy: “Cô đã hứa sẽ chăm sóc tôi.” Nhưng điều đáng sợ nhất là khi tôi kiểm tra camera an ninh, đoạn video cho thấy chính tôi, vào lúc nửa đêm, ngồi trên xe lăn, nói chuyện một mình trong phòng khách, với giọng nói không phải của tôi: “Tôi biết cô, cô là con dâu của tôi.”

Tôi hoảng loạn, không biết mình đang đối mặt với một linh hồn hay chính tâm trí mình đang bị thao túng. Phong khăng khăng rằng tôi chỉ mệt mỏi, nhưng tôi không thể bỏ qua cảm giác rằng bà cụ không chỉ muốn tôi chăm sóc bà, mà còn muốn tôi trở thành… bà.

Related Posts

Our Privacy policy

https://quangnam247.com - © 2025 News