Lần đầu tiên của tôi, tôi không được phép lựa chọn. Tôi còn nhớ rõ cái ngày định mệnh ấy, khi ánh nắng yếu ớt chiếu qua khe cửa sổ, không đủ để xua tan cái lạnh buốt trong lòng. Tôi mới mười tám, vừa rời ghế nhà trường, mang trong mình những giấc mơ ngây thơ về một tương lai tươi sáng. Nhưng tất cả sụp đổ khi mẹ tôi, với đôi mắt đỏ hoe và giọng run rẩy, nói rằng gia đình cần tôi “hy sinh”.
“Chỉ một lần thôi, con,” mẹ thì thào, tay nắm chặt lấy tay tôi như sợ tôi sẽ chạy trốn. “Lão ấy trả 50 triệu. Số tiền đó đủ để cứu cha con, cứu cả cái nhà này.”
Tôi không hiểu. Không muốn hiểu. Nhưng tôi biết gia đình đang ngập trong nợ nần, cha tôi nằm viện với căn bệnh hiểm nghèo, và em trai tôi có nguy cơ phải nghỉ học. Tôi gật đầu, không phải vì đồng ý, mà vì tôi không còn lựa chọn nào khác.
Lão già ấy, ông ta bảy mươi tuổi, tóc bạc trắng, đôi tay run rẩy nhưng ánh mắt lại sắc lạnh. Ông ta không nói nhiều, chỉ nhìn tôi như nhìn một món hàng. Đêm đó, trong căn phòng tối tăm của một khách sạn rẻ tiền, tôi mất đi lần đầu tiên của mình. Không phải với tình yêu, không phải với sự tự nguyện, mà với sự ép buộc cay đắng. Tôi khóc, nhưng lão chẳng quan tâm. Khi mọi chuyện kết thúc, ông ta ném cho tôi một cái nhìn khinh bỉ, rồi rời đi. Tôi nằm đó, cảm giác như linh hồn mình đã vỡ vụn.
50 triệu được chuyển vào tài khoản gia đình. Cha tôi được phẫu thuật, em trai tôi tiếp tục đi học, và mẹ tôi không còn khóc mỗi đêm. Nhưng tôi thì không bao giờ trở lại như trước. Tôi mang trong lòng một vết thương không thể lành, một bí mật tôi giấu kín, ngay cả với chính mình.
Năm năm trôi qua. Tôi rời quê, lên thành phố, làm việc trong một công ty nhỏ, cố gắng xây dựng lại cuộc đời. Nhưng ký ức về đêm đó vẫn ám ảnh tôi. Tôi không trách mẹ, không trách cha, nhưng tôi không thể tha thứ cho họ. Tôi tự hỏi, tại sao họ lại chọn tôi? Tại sao tôi phải là người hy sinh?
Rồi một ngày, tôi nhận được một lá thư. Không người gửi, chỉ có vài dòng chữ viết tay run rẩy: “Tôi nợ cô một lời xin lỗi. Hãy đến gặp tôi. Tôi không còn nhiều thời gian.” Kèm theo là một địa chỉ. Tôi nhận ra ngay đó là chữ của lão già năm xưa. Cơn giận trong tôi bùng lên. Ông ta muốn gì? Muốn tôi tha thứ? Muốn mua lại lương tâm của mình?
Tôi quyết định đi, không phải để tha thứ, mà để đối mặt. Tôi muốn nhìn vào mắt lão và hỏi tại sao lão có thể tàn nhẫn như vậy. Khi tôi đến, lão đang nằm trên giường bệnh, gầy gò, yếu ớt, gần đất xa trời. Nhìn thấy tôi, lão cố gắng ngồi dậy, đôi mắt đỏ hoe.
“Cô… cô không biết sự thật, đúng không?” lão thì thào.
“Sự thật gì?” Tôi lạnh lùng đáp, tim đập thình thịch.
Lão hít một hơi dài, giọng run rẩy. “Đêm đó… không có gì xảy ra cả. Tôi không chạm vào cô. Tôi chỉ… diễn theo kịch bản của mẹ cô.”
Tôi sững sờ, cảm giác như cả thế giới ngừng quay. “Ông nói gì?”
“Mẹ cô cầu xin tôi,” lão tiếp tục, giọng nghẹn ngào. “Bà ấy nói gia đình cô cần tiền, nhưng cô quá kiêu hãnh, sẽ không bao giờ chấp nhận tiền nếu biết đó là lòng thương hại. Bà ấy muốn tôi đóng vai một lão già độc ác, để cô nghĩ rằng mình phải hy sinh. Tôi đồng ý, vì tôi cũng từng nợ bà ấy một ân tình. 50 triệu đó là tiền của tôi, nhưng ý tưởng… là của mẹ cô.”
Tôi lặng người. Đầu óc tôi quay cuồng. Năm năm qua, tôi sống với nỗi đau, sự tủi nhục, cảm giác bị phản bội. Nhưng hóa ra, tất cả chỉ là một vở kịch? Lần đầu tiên của tôi… vẫn còn đó? Tôi không bị ai cướp mất? Nhưng tại sao? Tại sao mẹ lại làm vậy?
Tôi rời bệnh viện, tâm trí rối bời. Khi trở về quê, tôi đối diện với mẹ. Bà khóc, thừa nhận tất cả. “Mẹ không muốn con mang gánh nặng lòng biết ơn,” bà nói. “Mẹ muốn con nghĩ rằng con đã cứu cả gia đình, để con mạnh mẽ hơn. Mẹ không ngờ… không ngờ con lại đau khổ đến vậy.”
Tôi không biết phải tha thứ hay oán trách. Mẹ đã cứu tôi khỏi một vết thương thể xác, nhưng lại để lại trong tôi một vết sẹo tinh thần không bao giờ lành. Tôi đã sống năm năm trong sự dối trá, nhưng sự thật, hóa ra, còn đau đớn hơn cả.