×
×

Bố chồng ở quê lên chăm cháu mấy tháng, tôi không thể chịu nổi tính bừa bộn của ông, góp ý vài câu thì ông t;;ủi thâ:n đòi về

Sài Gòn những ngày mưa dầm, căn nhà nhỏ của tôi và chồng, Minh, trở nên chật chội hơn khi bố chồng từ quê lên ở cùng. Bố, ông Tâm, gần 60 tuổi, lên chăm cháu nội – bé Bin mới ba tháng tuổi – để tôi có thời gian quay lại công việc sau kỳ nghỉ thai sản. Minh bận rộn với công việc kỹ sư, thường xuyên đi công trình, nên tôi và bố chồng gần như ở nhà với nhau cả ngày. Ban đầu, tôi rất cảm kích vì ông bỏ ruộng vườn, lên thành phố giúp đỡ. Nhưng chỉ sau vài tuần, tôi bắt đầu thấy khó chịu.

Bố Tâm có tính xuề xòa, bừa bộn đến mức khiến tôi phát điên. Ông để bát đĩa bẩn chất đống trong bồn rửa, quần áo vứt lung tung trên ghế sofa, đôi khi còn làm rơi cơm ra sàn mà không dọn. Bé Bin quấy khóc, tôi vừa bận chăm con vừa phải dọn dẹp sau lưng ông, lòng bực dọc không nguôi. Tôi cố nhịn, nghĩ rằng ông lớn tuổi, từ quê lên, chắc không quen nếp sống thành phố. Nhưng đến một ngày, khi thấy ông để nguyên đôi dép lấm bùn đi vào phòng khách, tôi không chịu nổi nữa.

“Bố ơi, bố cẩn thận chút được không? Nhà mình nhỏ, bừa bộn thế này con mệt lắm,” tôi nói, cố giữ giọng nhẹ nhàng. Ông Tâm ngừng lại, nhìn tôi, đôi mắt trũng sâu thoáng chút tủi thân. “Ừ, bố vụng về, làm phiền con. Thôi, để bố về quê, không ở đây nữa.” Giọng ông nhỏ, nhưng tôi nghe rõ sự tổn thương. Tôi hối hận ngay tức khắc, muốn xin lỗi, nhưng ông đã lẳng lặng vào phòng thu dọn đồ đạc.

Minh về nhà, nghe chuyện, thở dài. “Em nói thế làm bố buồn đấy. Bố không quen thành phố, nhưng bố cố vì cháu. Thôi, để anh khuyên bố ở lại.” Minh vào phòng nói chuyện, và ông Tâm đồng ý ở thêm vài ngày, nhưng tôi cảm nhận rõ khoảng cách giữa tôi và ông. Ông ít nói hơn, chỉ lặng lẽ chăm bé Bin, rồi ngồi một góc nhìn ra cửa sổ.

Ngày ông quyết định về quê, tôi đề nghị dọn dẹp phòng ông ở cho sạch sẽ trước khi đi. Tôi mở cửa phòng, bắt đầu quét dọn, nhưng một mùi hôi tanh khó chịu xộc lên từ góc phòng. Tôi nhăn mặt, lần theo mùi đến chiếc bàn nhỏ cạnh giường. Khi mở ngăn kéo, tôi sầm mặt. Bên trong là một túi ni-lông buộc chặt, bốc mùi kinh khủng. Tôi cẩn thận mở ra, và sững sờ: đó là một mớ cá khô, tôm khô, và vài gói mắm tôm – những thứ đặc sản quê mà ông Tâm thường mang lên cho cả nhà. Nhưng tại sao ông giấu trong ngăn kéo?

Tôi gọi Minh vào, chỉ vào túi đồ. “Anh xem này! Bố để đồ ăn trong đây, hèn gì hôi thế!” Minh nhìn túi đồ, rồi bất ngờ bật cười. “Em không biết đâu. Đây không phải đồ bố giấu để ăn. Bố mang lên để bán.”

“Bán?” Tôi ngạc nhiên. “Bố bán cái gì?”

Minh ngồi xuống, kể tôi nghe một câu chuyện mà tôi không hề hay biết. Hóa ra, ông Tâm ở quê không chỉ làm ruộng mà còn làm thêm nghề bán cá khô, mắm tôm cho bà con trong làng. Lần này lên thành phố, ông mang theo một ít, định bán cho mấy người quen ở chợ gần nhà để kiếm thêm tiền. “Bố sợ em không thích, nên giấu trong ngăn kéo, định hôm nào đi chợ sẽ mang đi. Ai ngờ em góp ý, bố tủi thân, nghĩ mình làm phiền, nên không dám nói,” Minh giải thích.

Tôi đứng ngây người, lòng như thắt lại. Hóa ra, ông Tâm không chỉ lên chăm cháu, mà còn âm thầm tìm cách kiếm tiền, có lẽ để đỡ đần chúng tôi. Tôi nhớ lại những lần ông lặng lẽ ra chợ, cứ nghĩ ông đi dạo, hóa ra là đi bán hàng. Vậy mà tôi lại trách ông bừa bộn, vô ý. Tôi chạy ra sân, nơi ông Tâm đang ngồi chơi với bé Bin, mắt ông vẫn còn chút buồn.

“Bố, con xin lỗi,” tôi nói, giọng nghẹn ngào. “Con không biết bố vất vả thế. Bố ở lại với con và Bin nhé, đừng về quê.” Ông Tâm nhìn tôi, rồi mỉm cười hiền hậu. “Thôi, con đừng nghĩ nhiều. Bố chỉ muốn giúp hai đứa, nhưng bố vụng, làm con phiền lòng.”

Tôi lắc đầu, nắm tay ông. “Không, bố không vụng. Con mới là người vụng về, không hiểu bố.” Tôi quay sang Minh, đề nghị: “Anh, mình mang số cá khô này ra chợ bán giúp bố nhé. Con muốn học cách bán hàng của bố.”

Ngày hôm sau, cả gia đình tôi cùng ra chợ. Tôi lóng ngóng đứng bên ông Tâm, học cách ông chào mời, cách gói từng con cá khô cho khách. Người mua đông, ai cũng khen ông Tâm thật thà, hàng ngon. Tôi nhìn ông, lòng tràn đầy kính trọng. Hóa ra, ông không chỉ là một người bố chồng bình thường, mà là cả một tấm gương về sự tần tảo, hy sinh thầm lặng.

Twist bất ngờ: Khi dọn dẹp túi cá khô, tôi phát hiện một mẩu giấy nhỏ kẹp trong ngăn kéo. Đó là một danh sách những thứ ông Tâm định mua: sữa cho bé Bin, một chiếc áo ấm cho tôi, và một đôi giày mới cho Minh. Dưới cùng, ông ghi: “Tiền bán cá, để dành cho con cháu.” Hóa ra, số tiền ông kiếm được, ông chưa từng nghĩ sẽ giữ cho mình.

Tôi ôm ông Tâm, nước mắt lăn dài. “Bố, từ nay con sẽ không để bố phải giấu gì nữa. Cả nhà mình sẽ cùng nhau, được không?” Ông cười, vỗ vai tôi. “Được, con. Cả nhà mình, cùng nhau.”

Từ đó, tôi không còn thấy bừa bộn là vấn đề. Mỗi lần nhìn ông Tâm chơi với bé Bin, tôi chỉ thấy lòng mình ấm áp. Và mùi hôi tanh từ ngăn kéo, hóa ra, lại là mùi của tình thương vô bờ.

Related Posts

Our Privacy policy

https://quangnam247.com - © 2025 News