×
×

“Cô làm dâu kiểu gì? Ngay cả bát cháo tử tế cũng không nấu được! Chồng cô nó chọn cô đúng là sai lầm!”

Buổi sáng sớm, bệnh viện tỉnh vẫn còn mờ sương. Tôi xách làn cháo tần bổ cẩn thận chuẩn bị từ nửa đêm, bước chân vội vã qua hành lang dài. Mẹ chồng tôi nằm viện đã ba hôm vì đau dạ dày, người gầy rộc, sắc mặt nhợt nhạt. Nghĩ đến cảnh bà nằm đó, tôi dồn tâm sức ninh cháo gà với lá tía tô, thêm chút gừng cho ấm bụng. “Mẹ ăn cháo này sẽ khỏe thôi,” tôi tự nhủ, cố mỉm cười dù lòng nặng trĩu. Từ ngày về làm dâu, tôi luôn cố gắng làm tròn bổn phận, nhưng mẹ chồng chẳng bao giờ hài lòng.

Phòng bệnh số 305 vắng tanh, chỉ có mẹ chồng ngồi dựa lưng trên giường, đôi mắt sắc lạnh. Tôi đặt làn cháo xuống bàn, cẩn thận múc ra bát, hơi nóng bốc lên thơm lừng. “Mẹ ơi, con nấu cháo gà, mẹ ăn thử chút cho nóng nhé,” tôi nói, giọng nhẹ nhàng, đưa bát cháo tới.

Bà liếc bát cháo, rồi bất ngờ trề môi. “Cháo gì mà tanh thế này? Cô nấu kiểu gì mà để mùi thế hả?” Giọng bà gay gắt, vang khắp căn phòng nhỏ. Tôi sững người, chưa kịp đáp, bà đã cầm thìa khoắng mạnh vào bát cháo, làm vài giọt bắn ra ngoài. “Cô làm dâu kiểu gì? Ngay cả bát cháo tử tế cũng không nấu được! Chồng cô nó chọn cô đúng là sai lầm!” Bà mắng té tát, mỗi lời như dao cứa vào lòng tôi. Tôi đứng đó, tay run run, cố kìm nước mắt. “Mẹ… con xin lỗi, để con nấu lại,” tôi lí nhí, nhưng bà phẩy tay, mặt vẫn hằm hằm.

Đúng lúc ấy, cửa phòng bật mở. Một người phụ nữ bước vào, dáng cao, váy áo chỉnh tề, gương mặt trang điểm nhẹ nhưng sắc sảo. Tôi nhận ra ngay – Linh, người yêu cũ của chồng tôi. Tim tôi hẫng một nhịp. Linh mỉm cười, bước tới cạnh giường, giọng ngọt ngào: “Má ơi, má đỡ chưa? Con nghe tin má bệnh, lo quá, sáng nay mới tranh thủ từ thành phố về thăm được.”

Mẹ chồng tôi bỗng đổi sắc mặt. Bà nắm tay Linh, ánh mắt dịu hẳn. “Ôi, Linh, con về rồi! Má nhớ con quá. Vẫn chu đáo như ngày xưa, không như…” Bà liếc tôi, lời bỏ lửng nhưng đầy ý tứ. Linh quay sang tôi, nụ cười nhạt: “Chào chị, lâu rồi không gặp. Chị khỏe không? À, má kể chị nấu cháo… hơi khó ăn, đúng không?”

Tôi cắn môi, cố giữ bình tĩnh. “Chào Linh. Cháo là tôi nấu cho mẹ, có lẽ… không hợp khẩu vị.” Tôi đáp, giọng run nhẹ. Linh nhún vai, quay sang mẹ chồng, dịu dàng: “Má, để con đi mua chè đậu đỏ cho má nhé, má thích món đó mà. Chứ cháo này… tanh quá, má ăn sao nổi.” Cô ta nhấn giọng, liếc tôi đầy ẩn ý.

Mẹ chồng gật gù, cười hiền: “Vẫn là con hiểu má. Ngày xưa con với thằng Hùng nhà má hợp nhau thế, má cứ tiếc mãi…” Bà thở dài, mắt nhìn xa xăm. Tôi đứng đó, như người thừa, lòng đau nhói. Hóa ra, bao ngày qua, những lời mắng mỏ, sự lạnh nhạt của mẹ chồng không chỉ là tính cách khó chiều. Bà vẫn luôn so sánh tôi với Linh, cô gái mà bà từng muốn làm con dâu.

Tôi hít sâu, cố giữ giọng bình tĩnh: “Mẹ, nếu mẹ không muốn ăn cháo, con sẽ mang về. Con đi lấy nước nóng cho mẹ nhé.” Không đợi bà đáp, tôi quay ra ngoài, bước chân nặng nề. Trong hành lang lạnh lẽo, tôi tự nhủ: “Mình phải cố, vì Hùng, vì gia đình.” Nhưng sâu thẳm, tôi biết, hành trình làm dâu của mình sẽ còn nhiều sóng gió, khi bóng dáng người cũ vẫn lẩn khuất đâu đây.

Tối đó, về nhà, tôi kể chuyện với Hùng. Anh ôm tôi, giọng trầm: “Anh xin lỗi, em chịu khổ nhiều rồi. Anh sẽ nói chuyện với mẹ. Với anh, em là người quan trọng nhất.” Tôi gật đầu, dựa vào vai anh, nhưng lòng vẫn không thôi nghĩ về bát cháo bị chê tanh, về nụ cười của Linh, và ánh mắt mẹ chồng – những thứ như vết cứa không bao giờ lành.

Related Posts

Our Privacy policy

https://quangnam247.com - © 2025 News