×
×

Có lần, cô nghe thấy tiếng động lạ phát ra từ đó vào ban đêm, như tiếng lạch cạch của kim loại va vào nhau

Tuấn lại chuẩn bị vali cho chuyến công tác dài ngày. Như mọi lần, anh hôn vội lên má Hiền, vợ mình, rồi dặn dò: “Em ở nhà chăm sóc bố giúp anh nhé. Ông hay nghĩ ngợi lung tung, em khéo léo một chút.” Hiền mỉm cười, gật đầu, nhưng trong lòng cô không khỏi dấy lên cảm giác bất an. Mỗi lần Tuấn đi vắng, ông Chính, bố chồng cô, lại gọi cô lên phòng riêng.

Lần đầu tiên, mọi chuyện còn bình thường. Ông Chính chỉ hỏi han vài câu về bữa ăn, rằng cô có nấu món cá kho tộ mà ông thích không, hay nhắc cô kiểm tra cửa nẻo trước khi đi ngủ. Hiền nghĩ đó chỉ là sự quan tâm của một người cha già sống một mình trong căn nhà rộng thênh thang. Nhưng dần dà, những cuộc trò chuyện ấy bắt đầu thay đổi.

Một buổi tối, khi Tuấn vừa rời nhà được vài ngày, ông Chính lại gọi Hiền lên phòng. Ánh đèn vàng mờ ảo trong căn phòng đầy mùi gỗ cũ và thuốc lá. Ông ngồi trên chiếc ghế bành, đôi mắt sâu thẳm nhìn cô, không còn là ánh mắt hiền từ như trước. “Hiền này,” ông nói, giọng trầm và chậm rãi, “con có bao giờ nghĩ đến việc rời khỏi căn nhà này không?” Hiền ngẩn người, không hiểu ý ông. Cô cười gượng, đáp: “Dạ, không ạ. Con và anh Tuấn sống ở đây rất hạnh phúc.” Ông Chính chỉ gật nhẹ, nhưng ánh mắt ông dường như muốn nói điều gì đó mà cô không thể nắm bắt.

Những lần sau, lời dặn của ông càng khó hiểu hơn. “Đừng tin tất cả những gì con thấy,” ông nói một lần, tay mân mê chiếc nhẫn bạc cũ kỹ. Lần khác, ông lại thì thầm: “Cẩn thận với những thứ trong bóng tối.” Hiền bắt đầu cảm thấy sợ hãi. Cô để ý rằng mỗi khi ông nói, ánh mắt ông luôn hướng về phía góc phòng, nơi có một chiếc tủ gỗ cổ khóa chặt. Có lần, cô nghe thấy tiếng động lạ phát ra từ đó vào ban đêm, như tiếng lạch cạch của kim loại va vào nhau.

Hiền không dám kể với Tuấn, sợ anh nghĩ cô tưởng tượng. Nhưng cô bắt đầu để ý hơn. Một đêm, khi ông Chính đã ngủ, cô lẻn lên phòng ông, mang theo chiếc đèn pin nhỏ. Trái tim cô đập thình thịch khi cô tiến đến chiếc tủ. Khóa đã cũ, chỉ cần một chiếc kẹp tóc và chút kiên nhẫn, cô đã mở được. Bên trong không phải vàng bạc hay bí mật gia đình như cô tưởng. Chỉ có một chiếc hộp gỗ nhỏ, bên trong là những lá thư viết tay, nét chữ run rẩy, và một tấm ảnh cũ. Trong ảnh, một người phụ nữ trông giống hệt cô, nhưng mặc trang phục từ thập niên trước.

Hiền run rẩy đọc những lá thư. Tất cả đều được viết bởi một người phụ nữ tên Liên, gửi cho ông Chính. Nội dung kể về một tình yêu bị cấm đoán, về một người chồng hay đi công tác, và về một bi kịch. Lá thư cuối cùng kết thúc bằng dòng chữ: “Nếu em không thể sống, anh hãy giữ lời hứa bảo vệ cô ấy.” Hiền cảm thấy lạnh sống lưng. Người phụ nữ trong ảnh, Liên, không chỉ giống cô – cô ấy chính là mẹ cô, người đã mất khi Hiền còn nhỏ.

Đêm đó, Hiền đối mặt với ông Chính. “Bố biết mẹ con,” cô nói, giọng run run. Ông Chính thở dài, ngồi xuống ghế, ánh mắt giờ đây đầy đau đớn. “Hiền, ta không phải bố chồng con,” ông nói chậm rãi. “Ta là bố ruột của con. Tuấn không phải chồng con, mà là anh trai cùng cha khác mẹ của con.”

Hiền chết lặng. Ông Chính kể rằng Liên, mẹ cô, đã yêu ông nhưng bị gia đình ép gả cho người khác. Khi Liên qua đời, ông nhận nuôi Hiền, nhưng không dám tiết lộ sự thật. Tuấn, con trai ông từ cuộc hôn nhân trước, không biết gì về bí mật này. Những cuộc trò chuyện, những ánh mắt kỳ lạ của ông là vì ông sợ Hiền sẽ phát hiện ra sự thật, sợ cô sẽ rời bỏ căn nhà này – nơi ông cố gắng bảo vệ cô như lời hứa với Liên.

Hiền đứng đó, không thể tin nổi. Căn nhà cô từng gọi là tổ ấm giờ đây như một mê cung của những bí mật. Cô nhìn ông Chính, người cha ruột mà cô chưa từng biết, và tự hỏi liệu cô có thể tiếp tục sống trong sự thật tàn nhẫn này.

Related Posts

Our Privacy policy

https://quangnam247.com - © 2025 News