×
×

“Cố lên! Bám chặt vào!” anh Thơm hét, giọng lạc đi trong tiếng gió g:ào

Chiều muộn trên vịnh Hạ Long, ánh hoàng hôn đỏ rực như máu, nhuộm cả mặt nước lấp loáng. Đoàn người từ xí nghiệp xe buýt của anh Thơm, gồm cả tài xế lẫn gia đình, nô nức bước lên tàu Hòn Xanh. Tiếng cười nói rộn ràng, trẻ con chạy nhảy, người lớn chụp ảnh, ai cũng háo hức với chuyến đi ba ngày đầy hứa hẹn. Anh Thơm, người tổ chức chuyến đi, đứng ở mũi tàu, nụ cười rạng rỡ khi thấy mọi người vui vẻ. Anh là một tài xế lâu năm, tính tình hào sảng, luôn coi đồng nghiệp và gia đình họ như người nhà. Chuyến đi này là món quà anh dành tặng mọi người sau những tháng ngày còng lưng trên vô-lăng.

Tàu Hòn Xanh lướt êm trên sóng, hướng ra vịnh. Những khối đá vôi kỳ vĩ trồi lên giữa biển, như những người khổng lồ lặng lẽ canh giữ. Mọi người trầm trồ, chỉ trỏ, chụp ảnh, không ai để ý bầu trời đang dần tối sầm. Chỉ trong chớp mắt, một cơn giông bất ngờ ập đến. Gió rít như quỷ dữ, sóng vỗ điên cuồng, chiếc tàu nhỏ bé chao đảo dữ dội. Tiếng hét vang lên, xen lẫn tiếng trẻ con khóc ré. Anh Thơm, đang đứng trên boong cùng ba người khác – chú Ba, một tài xế già; chị Lan, vợ một đồng nghiệp; và cậu nhóc Tí, con trai của một nhân viên soát vé – chưa kịp phản ứng thì tàu lật úp.

Nước biển lạnh buốt nuốt chửng mọi thứ. Anh Thơm bị sóng đánh, nhưng may mắn nổi lên ngay, tay bám chặt một chiếc ghế gỗ trôi nổi. Ho sặc sụa, anh ngoái nhìn quanh. Chú Ba, chị Lan và cậu Tí cũng đang bám vào mảnh gỗ, khuôn mặt tái mét. “Cố lên! Bám chặt vào!” anh Thơm hét, giọng lạc đi trong tiếng gió gào. Xa xa, con tàu Hòn Xanh đã chìm khuất, chỉ còn vài mảnh vụn trôi lềnh bềnh.

Họ lênh đênh trên biển, sóng lớn không ngừng xô đẩy. Một tiếng, rồi hai tiếng trôi qua. Sức lực dần cạn kiệt. Cậu Tí, mới mười tuổi, run rẩy nhưng vẫn cố bám chặt, miệng lẩm bẩm gọi mẹ. Chị Lan cắn răng, đôi tay bấu vào ghế gỗ đến bật máu. Nhưng chú Ba, người đàn ông gần sáu mươi, bắt đầu đuối sức. Đôi mắt ông mờ đi, hơi thở nặng nhọc. “Tôi mệt lắm rồi…” chú thều thào, tay dần lỏng ra. “Chắc số tôi đến đây thôi… tôi buông đây…”

Anh Thơm hoảng hốt, vươn người nắm lấy tay chú Ba. “Ông ơi, ông! Đã thoát được rồi, gắng lên một tí! Sống rồi!” Giọng anh run run, vừa khích lệ, vừa như van xin. Chú Ba nhìn anh, ánh mắt đục mờ nhưng vẫn cố nở một nụ cười yếu ớt. “Thơm… mày tốt lắm… nhưng tao… không nổi nữa…” Tay ông tuột khỏi ghế gỗ, thân hình chìm dần xuống làn nước đen ngòm.

“Không!” Anh Thơm gào lên, cố chìa tay níu lại, nhưng sóng lớn đã cuốn chú Ba đi mất. Chị Lan bật khóc, còn cậu Tí hoảng loạn, ôm chặt lấy ghế. Anh Thơm nghiến răng, nước mắt hòa lẫn nước biển mặn chát. “Cố lên, Lan, Tí! Chúng ta phải sống, vì chú Ba, vì mọi người!” Anh hét lớn, giọng như xé toạc màn đêm.

Đêm buông xuống, lạnh buốt. Ba người còn lại bám víu vào nhau, vào chiếc ghế gỗ, như bám vào chút hy vọng cuối cùng. Sóng vẫn gào thét, nhưng anh Thơm không ngừng nói, kể chuyện, hát những bài ca cũ để giữ tinh thần cho chị Lan và cậu Tí. “Cố lên, sắp được cứu rồi. Tao tin là vậy,” anh lặp đi lặp lại, dù chính anh cũng không biết liệu có tàu cứu hộ nào đang đến.

Khi ánh bình minh ló dạng, một chiếc thuyền cứu hộ xuất hiện từ xa. Tiếng còi vang lên, ánh đèn rọi tới. Anh Thơm, chị Lan và cậu Tí được kéo lên thuyền, người ướt sũng, run rẩy nhưng vẫn còn sống. Họ ôm chầm lấy nhau, khóc nức nở. Nhưng trong lòng anh Thơm, hình ảnh chú Ba chìm xuống đáy biển vẫn mãi ám ảnh. Anh tự hứa, nếu được sống, anh sẽ sống tốt hơn, vì những người đã không thể.

Câu chuyện về con tàu Hòn Xanh lan truyền trong xí nghiệp. Người ta kể về lòng quả cảm của anh Thơm, về những giây phút sinh tử trên vịnh Hạ Long, và về chú Ba, người đã ra đi giữa cơn giông. Nhưng trên tất cả, đó là câu chuyện về sự sống, về hy vọng, và về những con người bình dị nhưng kiên cường, như những khối đá vôi bất khuất giữa lòng biển.

Related Posts

Our Privacy policy

https://quangnam247.com - © 2025 News