×
×

Cô mỉm cười, nhưng ánh mắt lại đượm buồn. “Có một điều em chưa từng nói. Em nghĩ giờ là lúc anh nên biết”

Tôi và Mai cưới nhau đã 5 năm. Những ngày đầu, chúng tôi hạnh phúc như bao cặp đôi khác, mơ về một mái ấm với tiếng cười trẻ thơ. Nhưng năm tháng trôi qua, căn nhà vẫn lặng lẽ, không một tiếng khóc trẻ con. Chúng tôi chạy chữa khắp nơi, từ bệnh viện lớn đến thầy lang, nhưng mọi cố gắng đều vô vọng. Mai ngày càng khép mình, còn tôi dần mất đi sự kiên nhẫn. Tình yêu từng nồng cháy giờ chỉ còn là những cuộc cãi vã và khoảng lặng kéo dài.

Rồi tôi gặp Linh, một cô gái trẻ trung, rực rỡ, và quan trọng hơn, cô ấy đang mang thai. Linh nói đó là con trai, đứa con mà tôi hằng mong mỏi. Tôi cảm thấy như được cứu rỗi, như thể cuộc đời cho tôi một cơ hội mới. Tôi quyết định ly hôn Mai. Khi tôi nói ra quyết định, Mai không khóc, không trách móc. Cô chỉ lặng lẽ ký vào tờ đơn, ánh mắt buồn bã nhưng kiên định. Tôi rời đi, mang theo niềm tin rằng mình đang bước vào một chương mới tốt đẹp hơn.

Thời gian trôi qua, tôi và Linh chuẩn bị cho đứa con sắp chào đời. Nhưng một ngày, tôi nhận được tin Mai nhập viện vì bệnh nặng. Dù đã chia tay, lòng tôi vẫn bất an. Tôi quyết định đến thăm cô. Khi bước vào phòng bệnh, tôi sững sờ. Mai gầy guộc, đôi mắt từng sáng long lanh giờ trũng sâu, nhưng nụ cười yếu ớt vẫn nở trên môi khi cô thấy tôi.

“Anh đến rồi,” Mai nói, giọng khẽ như gió thoảng. “Cảm ơn anh.”

Tôi ngồi xuống bên cô, lòng nặng trĩu. “Mai, em sao thế này? Tại sao không nói với anh?”

Cô mỉm cười, nhưng ánh mắt lại đượm buồn. “Có một điều em chưa từng nói. Em nghĩ giờ là lúc anh nên biết.”

Tôi nhíu mày, cảm giác bất an dâng lên. “Điều gì?”

Mai hít một hơi yếu ớt. “Em không thể có con, không phải vì em, mà vì anh. Bác sĩ nói anh… không thể. Nhưng em không muốn anh biết, vì em biết anh khao khát một đứa con đến thế nào. Em nghĩ nếu em im lặng, anh sẽ không phải đau khổ.”

Lời nói của Mai như một nhát dao xuyên qua tim tôi. Tôi sững sờ, không thốt nên lời. Hóa ra, suốt những năm qua, Mai đã âm thầm chịu đựng, che giấu sự thật để bảo vệ tôi. Cô biết tôi khao khát một đứa con, nhưng thay vì trách móc hay rời bỏ, cô chọn ở lại, hy sinh chính mình để tôi không phải đối mặt với sự thật tàn nhẫn.

“Vậy… đứa bé của Linh?” tôi lắp bắp, đầu óc quay cuồng.

Mai nhìn tôi, đôi mắt đong đầy sự tha thứ. “Em không biết. Nhưng anh hạnh phúc, đó là điều em luôn muốn.”

Tôi nắm tay Mai, nước mắt rơi không kiểm soát. Tôi đã bỏ rơi cô, người phụ nữ đã yêu tôi vô điều kiện, để chạy theo một ảo mộng. Đứa con trai mà tôi nghĩ là của mình giờ trở thành một dấu hỏi lớn, nhưng điều khiến tôi đau đớn hơn cả là sự hy sinh thầm lặng của Mai. Cô đã chọn bảo vệ tôi, ngay cả khi tôi quay lưng với cô.

Mai ra đi vài tuần sau đó. Tôi không còn cơ hội để nói lời xin lỗi, để bù đắp những tổn thương tôi gây ra. Đứng trước mộ cô, tôi nhận ra hạnh phúc thật sự không nằm ở những gì tôi đuổi theo, mà ở tình yêu chân thành mà tôi đã vô tình đánh mất. Sự thật muộn màng ấy dạy tôi rằng, đôi khi, điều quý giá nhất chính là người luôn âm thầm ở bên ta, dù ta chẳng hề xứng đáng.

Related Posts

Our Privacy policy

https://quangnam247.com - © 2025 News