×
×

Cuộc sống đã quá khắc nghiệt với tôi rồi, học bổng ấy là ước mơ, là cơ hội duy nhất để tôi thay đổi số phận

Tôi vừa nhận được tin vui lớn nhất cuộc đời mình — học bổng 80 triệu đồng từ một tổ chức giáo dục quốc tế dành cho sinh viên xuất sắc. Ba năm cặm cụi học hành, làm thêm đủ nghề, cuối cùng cũng có ngày được đền đáp. Số tiền ấy không chỉ là tài chính, mà còn là tấm vé mở ra con đường tương lai rộng lớn hơn, nơi tôi có thể thoát khỏi cái vùng đất chật hẹp và những ngày tháng bấp bênh.

Tôi hân hoan gọi điện cho anh, người bạn trai tôi quen từ hồi mới bước chân vào đại học. Anh vốn là chỗ dựa tinh thần vững chắc của tôi trong những lúc khó khăn nhất. Tôi nghĩ anh sẽ cùng tôi vui mừng, sẽ cùng nhau lên kế hoạch cho tương lai tươi sáng phía trước.

Nhưng anh chỉ hỏi một câu khiến tôi chết lặng:
— “Số tiền ấy, em có thể giúp anh dùng một phần được không?”

Tôi trố mắt nhìn điện thoại, tưởng mình nghe nhầm. Không đợi tôi trả lời, anh gửi tiếp:
— “Đàn em của anh, nó lỡ có bầu ngoài ý muốn. Anh muốn đưa nó đi phá thai. Bệnh viện tư lấy 18 triệu, mà còn nhiều chi phí phát sinh nữa. Anh đang bí quá, nghĩ đến tiền học bổng của em.”

Cả người tôi như bị ai đó đấm thẳng vào ngực. 80 triệu — tiền mồ hôi nước mắt của tôi — lại được anh nghĩ đến để giải quyết chuyện của người khác. Mà không phải chuyện nhẹ nhàng gì, mà là chuyện phá bỏ một sinh linh bé nhỏ.

Tôi im lặng, cố gắng nghĩ xem mình nên nói gì. Cuộc sống đã quá khắc nghiệt với tôi rồi, học bổng ấy là ước mơ, là cơ hội duy nhất để tôi thay đổi số phận. Còn anh, người tôi tin tưởng nhất, giờ đây lại nhìn nó như một khoản tiền có thể chi tiêu tuỳ ý.

Cuối cùng tôi chỉ dám nhắn một câu hỏi:
— “Anh có yêu em không?”

Anh trả lời rất nhanh, như đã nghĩ sẵn:
— “Yêu. Nhưng chuyện này quan trọng hơn. Cô ấy còn trẻ, còn tương lai. Anh không thể để nó hỏng hết.”

Tôi bật khóc. Chẳng phải tôi không hiểu sự khó xử của anh, nhưng sao anh không thể nghĩ đến tôi? Tôi đang cần sự sẻ chia, đang cần một người đồng hành chứ không phải một người thờ ơ với những giá trị tôi đang giữ.

Tôi quyết định trả lời thật thẳng thắn:
— “Em không thể cho anh tiền học bổng. Đây là tương lai của em, không phải là cái ví để anh dùng cho chuyện của người khác.”

Anh giận dữ, trách móc tôi ích kỷ, không hiểu anh. Tôi chỉ biết im lặng và khóc nhiều hơn.

Ngày hôm sau, anh không liên lạc. Tôi nhận ra mình đã mất đi người mà mình từng tin tưởng nhất.

Nhưng tôi không hối hận. Tôi dùng số tiền học bổng ấy để đóng học phí, để chuẩn bị cho một học kỳ trao đổi ở nước ngoài. Tôi tin rằng dù có chuyện gì xảy ra, tôi vẫn còn có thể đứng lên bằng đôi chân mình.

Trước khi đi, tôi nhắn một tin cuối cùng cho anh:
— “Học bổng này không phải để đánh đổi bằng sự hy sinh của người khác, và cũng không dành cho những ai chỉ biết dùng tiền để chạy trốn trách nhiệm.”

Cuộc sống luôn đòi hỏi những lựa chọn khó khăn. Và đôi khi, để giữ lấy bản thân, ta phải biết buông bỏ những gì làm ta tổn thương nhất.

Related Posts

Our Privacy policy

https://quangnam247.com - © 2025 News