×
×

Đêm đó, dân làng tổ chức l//ễ cú//ng dưới gốc si, đặt tấm khăn vào một chiếc hộp mới, ch;;ôn lại đúng nơi cũ

Làng Thảo vốn là một nơi yên bình, nằm nép mình bên dòng sông nhỏ, nơi những mái nhà tranh ẩn hiện dưới tán cây xanh. Nhưng mấy tháng nay, không khí trong làng trở nên nặng nề. Cây si cổ thụ, linh hồn của làng, nơi bao đời người dân gửi gắm niềm tin, đột nhiên chết khô. Lá rụng sạch, cành khô gãy vụn, chỉ còn thân cây xám xịt đứng trơ trọi giữa sân đình. Cứ đúng 3 giờ sáng, chó mèo trong làng tru lên từng hồi, lợn trong chuồng gầm gừ, đạp chuồng inh ỏi. Người dân bắt đầu xì xào về một lời nguyền.

Bà Năm, người giữ đình làng, kể rằng cây si từng là nơi trú ngụ của một linh hồn hiền lành, được gọi là “Ông Si”. Mỗi năm, dân làng cúng bái, thắp hương, xin Ông Si phù hộ mùa màng, sức khỏe. Nhưng từ khi cây chết, những giấc mơ kỳ lạ bắt đầu ám ảnh dân làng. Họ mơ thấy một người phụ nữ áo trắng, tóc dài che mặt, đứng dưới gốc si, thì thào: “Trả lại cho ta.”

Lan, một cô gái trẻ trong làng, không tin vào chuyện ma quỷ. Cô cho rằng cây si chết vì sâu bệnh, còn chó mèo sục sạo là do thú hoang từ rừng gần đó. Là sinh viên mới về quê nghỉ hè, Lan quyết định tìm hiểu sự thật. Một đêm, cô lẻn ra sân đình, mang theo đèn pin và điện thoại để ghi hình, định bụng sẽ chứng minh mọi chuyện chỉ là mê tín.

Đúng 3 giờ sáng, không gian tĩnh lặng đến rợn người. Gió ngừng thổi, tiếng côn trùng im bặt. Đột nhiên, điện thoại của Lan rung lên dù không có thông báo. Màn hình nhấp nháy, hiện lên một dòng chữ: “Đừng quấy rầy.” Lan giật mình, tim đập thình thịch, nhưng cô tự nhủ phải bình tĩnh. Cô hướng đèn pin về phía cây si, và trong ánh sáng yếu ớt, cô thấy một bóng người mờ ảo đứng đó. Không phải áo trắng, không phải tóc dài, mà là một cô gái trẻ, mặc áo vải thô, đôi mắt buồn bã nhìn thẳng vào Lan.

Lan cứng người, không dám cử động. Cô gái cất giọng, nhẹ nhàng nhưng lạnh buốt: “Họ đã quên ta. Họ lấy đi thứ thuộc về ta.” Rồi bóng hình tan biến, để lại một mảnh vải nhỏ rơi dưới gốc cây. Lan run rẩy nhặt lên, nhận ra đó là một tấm khăn thêu hoa sen, cũ kỹ nhưng tinh xảo. Cô mang về, kể lại cho bà Năm.

Bà Năm tái mặt khi nhìn tấm khăn. Bà kể, cách đây gần trăm năm, một cô gái tên Liên, nổi tiếng thêu thùa, đã treo mình dưới gốc si sau khi bị gia đình ép gả cho một người cô không yêu. Trước khi chết, Liên nguyền rằng ai quên cô, làng sẽ không yên. Dân làng khi ấy sợ hãi, chôn theo cô một chiếc hộp gỗ chứa tấm khăn thêu quý giá nhất của cô, như cách xoa dịu linh hồn. Nhưng cách đây vài năm, trong lần tu sửa đình, một nhóm thợ đã đào được hộp gỗ và lấy tấm khăn đem bán, nghĩ rằng nó chỉ là đồ cổ.

Lan quyết định tìm lại tấm khăn. Cô lần theo manh mối, hỏi thăm khắp nơi, cuối cùng phát hiện một người buôn đồ cổ ở thị trấn vẫn giữ nó. Lan thuyết phục ông ta trả lại, nói rằng đó là vật linh thiêng của làng. Đêm đó, dân làng tổ chức lễ cúng dưới gốc si, đặt tấm khăn vào một chiếc hộp mới, chôn lại đúng nơi cũ. Bà Năm khấn vái, xin lỗi linh hồn Liên.

Kỳ lạ thay, từ đó, chó mèo không còn tru lúc nửa đêm, lợn trong chuồng yên giấc. Cây si, dù không sống lại, nhưng không còn tỏa ra cảm giác u ám. Một vài người nói họ thấy trong mơ một cô gái mỉm cười, tay cầm tấm khăn hoa sen, rồi biến mất vào ánh sáng.

Lan, sau tất cả, không còn nghi ngờ chuyện tâm linh. Cô nhận ra rằng, đôi khi, sự bình yên không đến từ việc phủ nhận điều huyền bí, mà từ sự lắng nghe và sửa chữa những sai lầm của quá khứ.

Related Posts

Our Privacy policy

https://quangnam247.com - © 2025 News